Trong nháy mắt, cây cối rừng núi hai bên vùn vụt bay ngược về sau, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng của chúng tạo thành vệt sáng lướt qua đời mình.
Trần Phong đắm chìm trong khoái cảm chạy đua, quên thời gian, quên lo lắng, thậm chí quên cả mục đích hắn chạy.
Tốc độ vật thể càng tiến gần đến tốc độ ánh sáng thì thời gian sẽ càng trở nên chậm chạp.
Vậy nếu vận tốc của một người có thể đạt đến tiệm cận vận tốc của ánh sáng thì sẽ thế nào?
Suy nghĩ của họ sẽ xuất hiện nhanh hơn những người khác vì thời gian của họ trở nên chậm hơn.
Hiện tại, tốc độ của Trần Phong đã vượt qua 300km/h, khoảng cách với vận tốc ánh sáng vẫn còn xa xôi vô hạn nhưng hắn so với người khác thì vẫn gần hơn.
Hắn lâm vào một loại trạng thái tuyệt vời đến kỳ lạ, không thể diễn tả, tất cả xuất phát từ bản năng nhưng lại vượt qua cả bản năng.
Mỗi lần hắn đặt chân là mỗi lần tinh chuẩn như nghệ thuật.
Tư thế trong mỗi lần hắn nhảy lên, đều ưu mỹ khiến người ta hít thở không thông.
Đây là tư thế tối thượng vượt ra ngoài thẩm mỹ của người thường sau khi cơ thể con người vượt quá cực hạn, và nó thể hiện bản năng không ngừng theo đuổi cao hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn trong gen của loài người.
“Quá nhanh, cậu ta thực sự quá nhanh.”
“Khoảng cách đang thu hẹp! Càng lúc càng gần!”
Đường Thiên Tâm hỏi: “Có cách nào theo dõi trạng thái sóng não hiện tại của cậu ta không?”
Giáo sư Âu Dương lắc đầu: “Không thể, bây giờ trạng thái của cậu ta đã vượt qua giới hạn dự thiết của hệ thống rồi. Hệ thống không dám tham gia theo dõi sóng não, bất kỳ một sự ảnh hưởng nào, dù là nhỏ nhất cũng đều có thể khiến cậu ta xuất hiện sai lầm.”
“Thật phiền toái, vậy chúng ta cũng không có cách nào để nhắc nhở cậu ta. Nếu dựa theo tốc độ này để tính toán, ước chừng…”
Đầu khác, giọng nói của Âu Thanh Lam vang lên qua hệ thống truyền tin: “Cậu ta có thể đạt được hạng nhì.”
Có một số việc, thực sự không thể đoán được.
Âu Thanh Lam vừa dứt lời, Trần Phong bên kia lại gia tốc lên đến 21G!
Chẳng qua chỉ là một cuộc tranh tài, mà hắn đã chạm tới giới hạn của nhân loại, tăng thêm 5% so với mức 20G!
Hiện tại mọi người đã không còn nói Trần Phong điên nữa rồi.
Đây có thể là chuyện không ngờ nhưng cũng chính là chuyện đương nhiên.
Thứ hắn muốn chính là vị trí đệ nhất!
Khoảng cách so với vạch đích của tất cả mọi người càng lúc càng gần, chênh lệch giữa hắn và thê đội dẫn đầu lại càng lúc càng nhỏ.
Lúc bắt đầu hắn ở cuối cùng, sau nửa chặng thì điên cuồng phát lực, lấy khí thế và tư thế chưa từng có trước đó, điên cuồng vượt lên.
“Khoảng đến vạch đích chỉ còn 15km, anh ta đã đuổi kịp người thứ hai từ dưới đếm lên rồi!”
“Tôi biết người đó, là Lục Chuẩn của căn cứ Thanh Lương Hà, trước đó anh ta đã được quyết định lên Hạm hộ tống Thái Huyền số 893 trước thời hạn.”
“Thật hay giả vậy? Lên Hạm hộ tống có số trước 1000 sao?”
“Đương nhiên là thật, chẳng qua là không ngờ ngay cả Lục Chuẩn cũng chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, chỉ sợ đám người phía trước còn lợi hại hơn.”
“Nhưng… tất cả bọn họ đều sẽ bị đánh bại.”
Khi mấy người kia đang trò chuyện, Trần Phong đã nhanh như chớp vượt qua Lục Chuẩn.
Lục Chuẩn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một điểm đen càng lúc càng xa ở đằng trước, khiến anh ta vô cùng tuyệt vọng.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Lục Chuẩn không nhịn được, từ đằng sau hô lớn tiếng.
Trần Phong mỉm cười đầy vô tình trong nón bảo hộ, “Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi muốn thắng.”
Ngay khi hai chữ “muốn thắng” này vọt ra khỏi miệng thì hắn lại vượt qua một người nữa.
Đích đến càng ngày càng gần, khí thế của Trần Phong càng không thể ngăn cản.
“Lại một người nữa! Bây giờ cậu ta đang xếp ở vị trí thứ 17! Kịp không?”
“Không biết, người dẫn đầu chỉ còn cách đích 8km.”
“Haiz, tiếc là cậu ta bùng nổ hơi muộn, nếu không thì đã ổn định ở vị trí thứ nhất, thậm chí còn có thể lập nhiều kỷ lục mới.”
“Cậu im miệng đi, cậu ta đã đột phá khi lâm trận rồi, cậu còn muốn nhanh đến thế nào? Phiền cậu mở to hai mắt mà nhìn cẩn thận con số trên kia kìa, trên đó đã là 21… ĐM… 22 rồi!”
Đúng vậy, Trần Phong lại vô tình tăng tham số lên rồi.
Không phải là hắn tận lực muốn chết, mà là hắn tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình.
Hắn biết rõ mình có thể, 21G chưa phải là giới hạn.
Giới hạn của hắn vẫn còn có thể tiếp tục tăng lên!
Trong thường thức của con người luôn cho rằng, vận tốc lớn nhất mà thao tác viên có thể điều khiển Thanh Long Giáp là 20G, bản thân Thanh Long Giáp cũng được thiết kế và chế tạo dựa theo tiêu chuẩn này.
Đó là vì lúc trước chưa bao giờ xuất hiện người có trị số thích ứng với huyết thanh đạt max, cao nhất cũng chỉ mới 91.3%.
Cũng giống như tổng điểm thi qua môn của một số người là 97-98-99, trông thì chênh lệch không lớn, nhưng thực tế lại khác một trời một vực.
Thiên tài và người thường bị ngăn cách bởi một con đường, nhưng con đường này thực tế lại là vực thẳm, trông thì có thể nhưng thực tế là rất khó có thể.
Sau khi tăng tốc vượt qua giới hạn, tư thế và tốc độ lao về phía trước của Trần Phong không còn là thứ mà hệ thống có thể mô phỏng nữa rồi.
Dù trình giả lập được kết nối với trung tâm bộ não thông qua mạng lượng tử đã đưa ra hơn 50% năng lực để tính toán cảnh tượng trong trường T-800 nhưng hình thái của Trần Phong vẫn biến thành một đoàn sương mù mông lung.
"Ah, tôi không thể nhìn thấy gì cả. Hệ thống không thể mô phỏng được... chỉ có thể đánh giá rằng cậu ta có thể làm điều đó dựa trên dữ liệu cơ bản của cậu ta, sau đó chọn mẫu hình đơn giản nhất để xác định động tác chuyển động."
Trong hệ thống truyền tin vang lên giọng nói đầy cảm khái của Âu Thanh Lam.
Nghiên cứu viên của viện Bàn Cổ cũng tiếc nuối ít nhiều: “Bây giờ số liệu mà hệ thống phản hồi cũng chỉ có hình dáng như một cây gậy, còn kém hơn so với kỹ thuật bắt động mà những nhà làm phim 1000 năm trước sử dụng, chẳng cách nào nhìn được gì!”
“Được rồi, đừng để ý nhiều như vậy. Cậu ta sẽ thắng!”
Đường Thiên Tâm cắt ngang trao đổi của hai nghiên cứu sinh trong máy truyền tin, tay chắp sau lưng, ánh mắt tập trung, gắt gao nhìn xuống hình chiếu ba chiều đang được hiển thị.
Đám sương mù đại diện cho Trần Phong giống như một con mãnh thú đang đuổi theo cắn thật mạnh lên người hạng nhất vậy.
Đích đến đã ở phía trước.
Trần Phong đang rút ngắn khoảng cách với đối phương từng trăm mét một.
A.
Hắn hóa thành một trận cuồng phong nhanh đến cực hạn, ầm ầm xẹt qua bên người đối phương.
Trong hệ thống mô phỏng, âm bạo kịch liệt nổ vang như sấm rền, cuốn lên bụi mù bay ngập trời.
Trần Phong dẫn trước hạng hai với cách biệt “nhỏ xíu” là 33.79m, đoạt lấy hạng nhất cuộc thi chạy việt dã.
Tại điểm cuối cùng hắn xoay người lại, mặc cho hệ thống mô phỏng lại toàn cảnh tư thế bay người lơ lửng trên không trung của mình, hắn quay đầu phất tay với hạng nhì.
Tư thái kia, phảng phất như thể đang khen người khác ‘tiểu tử làm tốt lắm, cậu đã cố gắng rất nhiều, thua không được ủy khuất nha!’
Cả tòa nhà huấn luyện bùng nổ vui mừng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Trần Phong đã hoàn thành một kỳ tích đáng kinh ngạc.
Tất cả những thứ hắn làm hôm nay đều là điều trước đó chưa từng có.
Dựa theo quy định của cuộc thi, sau khi kết thúc một hạng mục, người dự thi có 30 phút tạm nghỉ để khôi phục thể lực và ăn uống bổ sung.
Thời gian này rất ngắn, cho thấy một sự không mấy nhân tính nhưng so với thực tế trên chiến trường thì khác, có thể ngay cả nửa giờ cỏn con để thở dốc này cũng không có.
Bên trong, Trần Phong đang trong trạng thái giải trừ gia tốc, chuẩn bị máy móc.
Đường Thiên Tâm phân phó: “Giáo sư Âu Dương, lấy danh nghĩa của tôi xin ban tổ chức trận đấu, kéo dài thời gian nghỉ ra 1 tiếng đồng hồ.”
“Không cần, tôi không sao.” Giọng Trần Phong truyền ra từ hệ thống truyền tin nội bộ.
Đang lúc ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc thì cửa kim loại của hệ thống mô phỏng mở ra, hắn bước từng bước ổn định ra ngoài.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, không biến đổi gì.
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, ai cũng tưởng hắn sẽ mệt đến mức sắc mặt trắng bệch, bước chân phù phiếm chứ.
Đường Thiên Tâm khuyên: “Cậu vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút chứ? Bây giờ hệ thống mô phỏng đều không đọc ra tham số của cậu nữa rồi.”