Trong đầu Trần Phong suy nghĩ, chuyện này phải nói thế nào đây?
Bởi trên thực tế thì lo lắng của mọi người là vô cùng dư thừa.
Tuy nhiên lúc này nói ra miệng lại không có bằng chứng, nên hắn chỉ có thể phớt lờ, đơn giản là chỉ cần bước vào đó là dùng nắm đấm để xem thực hư là được.
“Được, tôi đều nhớ cả rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ sẽ cẩn thận.”
Khi hắn bước vào hệ thống mô phỏng cận chiến đặc biệt trong căn cứ mà hắn trước giờ chưa từng sử dụng, mọi người mới bắt đầu trở nên lo lắng.
Nhưng sự lo lắng của bọn họ cũng chỉ kéo dài chưa tới 5 phút.
Cận chiến trong không gian không trọng lực là thứ mà Trần Phong chưa từng luyện qua, nhất là khi đối thủ giả tưởng của hắn rút một thanh kim loại trên nóc chiến hạm xuống làm vũ khí, đánh hắn không kịp trở tay.
Nhưng sự hốt hoảng của hắn cũng không kéo dài là bao, sau khi ổn định thế trận hắn nhanh chóng thích ứng với trạng thái không chiến, hơn nữa còn sử dụng hệ thống lực từ tính đến xuất thần nhập hóa.
Sử dụng lực kéo về phía trước của bề mặt kim loại chiến hạm, lực kéo ngược hoặc sử dụng lực từ để phá vỡ chuyển động của đối phương.
Từ một kẻ không thuần thục hắn chỉ mất chưa đầy 5 phút để thao tác tinh diệu như thế này.
Điên cuồng hơn là, hắn hoàn toàn vi phạm thứ gọi là cam kết cẩn thận, hở một tí là hắn tự thân tăng tham số gia tốc lên đến 23G, thậm chí đôi lúc còn tăng đến con số đáng sợ là 23.5G.
Về phần kỹ xảo cận chiến mà mọi người lo lắng trước đó, từ khi bắt đầu chiến đấu đã không là vấn đề gì với hắn rồi, thứ hắn còn thiếu chỉ là kinh nghiệm mang trang giáp để chiến đấu với người thật mà thôi. Tuy nhiên, chỉ 5 phút sau, hắn lại bổ sung đầy đủ số chênh lệch này.
Chỉ cần trận đấu vẫn một mực không cho phép sử dụng vũ khí tầm xa, vậy thì hắn sẽ luôn đứng vững vàng ở thế bất bại, không cần biết đối thủ có bao nhiêu người.
Mọi thứ suông sẻ đến mức, trận cận chiến trên không này đã trở thành một vụ “ngược sát” chẳng có chút bất ngờ nào.
Giá trị G của đôi bên bất đồng, lực chiến cũng căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Thời gian dần trôi, những người dự thi khác nhiều nhất chỉ cầm cự được với 6 đối thủ cùng lúc rồi sau đó là bị xử thua đá khỏi phòng, còn Trần Phong đã truy đuổi đến 12 đối thủ cuối cùng.
Hắn vận dụng ưu thế tốc độ tự thân đến xảo diệu, hơn nữa còn tận dụng địa hình mặt ngoài của chiến hạm đến tối đa, khi thì thoái lùi như cá lội, lúc lại như một ngọn thương quay đầu chết chóc, kích phá từng đối thủ một.
Tuy bên trong từng đối thủ giả tưởng thâu họp rất nhiều kỹ xảo cận chiến nhưng căn bản là Trần Phong chưa bao giờ cho đối thủ có cơ hội công kích mình.
1 giờ trôi qua, con số đối thủ trước mặt hắn đã tăng lên 15.
Bước ra khỏi hệ thống mô phỏng, hắn tiếc nuối cảm khái: “Haiz, thời gian ngắn quá, cho thêm 10 phút, tôi chắc chắn sẽ giải quyết sạch 15 tên này.”
Cả tòa nhà huấn luyện hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người dường như đã chết lặng với cái vẻ mặt đầy vẻ vô vị và cái miệng cuồng ngôn loạn ngữ của hắn.
“Cảm giác thế nào?”
Người khác không nói lời nào nhưng với tư cách là người hỗ trợ thao tác cho hắn, giáo sư Âu Dương cũng nên nói gì đó.
Trần Phong nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ra vẻ phê bình: “Dù sao đây cũng đều là mã hóa dữ liệu, đương nhiên không bằng người thật, chỉ cần tìm ra quy luật thì đánh 10 như 1, thậm chí cả 15 cũng đều dễ dàng. Nhưng tôi tin rằng, người thật sẽ không như vậy, nếu đối thủ mô phỏng không liều chết đuổi theo tôi mà cứ kiên quyết tụ lại một đống thì tôi cũng sẽ luống cuống. Đơn giản mà nói, chính là như vậy.”
Giáo sư Âu Dương quay mặt đi chỗ khác, trong đầu vạn lần trách móc mình không nên mở miệng.
Đại diện viện Huyễn Vũ Âu Thanh Lam đang cười thảm với Đường Thiên Tâm trong kênh truyền tin riêng, “Tên lính dưới tay cô đúng là một nhân tài. Người khác mà học cách cậu ta nói chuyện thì kết quả cuối cùng chính là ăn đòn. Nhưng từ miệng cậu ta nói ra lại giống như chuyện hiển nhiên.”
Đường Thiên Tâm cười một tiếng, “Đây chẳng phải cũng giống chúng ta ngày trước sao?”
Âu Thanh Lam cân nhắc tỉ mỉ, “Không, vẫn có chút bất đồng. So với chúng ta, cậu ta điên cuồng hơn. Thứ mùi vị khiến chúng ta cảm thấy quen thuộc chính là mùi vị vô cùng cao lãnh.”
Thời gian trôi qua thêm nửa giờ, mặt trời lặn, cuộc so tài toàn quân của nhóm T-800 cuối cùng cũng kết thúc.
Dù không giống như tình huống trước đây nhưng nhóm T-800 vẫn rất được chú ý. Tuy nhiên để duy trì hiệu quả thi đấu, vẫn có rất nhiêu người tham gia vào các nhóm khác.
Nhưng lần này, một mặt, vì Trần Phong đã tăng tốc quá cao, nó chiếm quá nhiều năng lực tính toán của bộ não trung ương, do đó quân đội buộc phải cắt giảm các địa điểm tranh tài cùng lúc ở nơi khác. Mặt khác, vì có quá nhiều người tham gia giương mắt xem trận đấu của hắn, chậm chạp không chịu vào thi đấu.
Đến thời điểm này, lịch trình tranh tài toàn quân chưa hoàn thành đủ ¼, thông thường, mất tầm 2 - 3 ngày là đã xong tất cả nhưng lần này phải kéo dài đến 4 - 5 ngày.
Nhưng không ai đổ lỗi cho Trần Phong vì đã chiếm quá nhiều tài nguyên.
Lý do rất đơn giản. Tầm quan trọng của thiên tài đối với thời đại là nâng cao giới hạn tối đa của tầm nhìn thế giới và tăng mức trung bình của khả năng con người lên một bước.
Có lẽ vì thật sự bị hắn kích thích, cũng có thể là vì những người tham gia khác trải qua quá trình khổ luyện đến bây giờ mới hậu tích bạc phát, toàn bộ số liệu phát huy của trận tranh tài lần này đã cao hơn hẳn so với ngày trước.
Nhưng không cần biết những người khác mạnh đến đâu, vị trí đệ nhất cũng đã biết trước sẽ rơi vào chỗ nào rồi.
Để ăn mừng Trần Phong đại hoạch toàn thắng, Đường Thiên Tâm đứng tra làm chủ, gọi tất cả sĩ quan cấp úy trở lên trong trụ sở, đến tầng trên cùng của nhà ăn tham gia mừng kỷ niệm.
Đương nhiên là cũng bao gồm cả chính chủ Trần Phong, kẻ vừa mới được tấn thăng Thiếu Úy.
Tại bữa tiệc, Trần Phong mặc bộ đồng phục mới tinh vừa được may, hắn còn nhận được về mình cầu vai và huy hiệu sĩ quan của riêng mình, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn thoát khỏi hành ngũ tân binh.
Từ nay về sau, hắn chính là một trong những sĩ quan đường hoàng trong hệ thống quân sự.
Đối với hắn mà nói, chức vụ và quân hàm đều là những thứ hư danh đại biểu cho việc hắn đã chân chính thu được thời gian tự do, đó mới là thứ tốt nhất mà hắn muốn.
Bữa tiệc này, Trần Phong không mấy tận hưởng.
Trong quân có quy định, trong trạng thái lâm chiến, cấm rượu.
Trạng thái lâm chiến đã diễn ra được vài năm rồi, trong quân đã sớm không có sự tồn tại của rượu.
Thời đại đi tới được hôm nay đã là 1000 năm, địa vị của rượu trong quân doanh cũng đã giảm đi rất nhiều.
Vì cồn làm giảm năng lực phản ứng của con người, làm ảnh hưởng đến năng lực thao túng Thanh Long giáp, mọi người cũng đã hình thành thói quen không sử dụng rượu.
Dù sao Trần Phong cũng đến từ ngàn năm trước, tuy hắn không phải kẻ nghiện rượu nhưng mấy dịp thế này, chuyện làm 1-2 ly cũng đã thành một thói quen.
Hôm nay rõ ràng là một ngày vui nhưng lại không được uống rượu, nó khiến lòng hắn trống trải, tuy nhiên cũng chẳng thể nói gì.
“Trông cậu có vẻ không hào hứng, sao thế? Chẳng lẽ cậu không vui khi đoạt được hạng nhất sao?” Đường Thiên Tâm ngồi bên cạnh hắn, đưa lên một ly nước chanh đầy, lắc trước mặt hắn một cái, nói.
Trần Phong nhún vai, “Tạm được.”
Đường Thiên Tâm đột nhiên nói một câu khiến người ta không thích nghe, “Cậu bị Đinh Hổ lây bệnh à? Tôi xem hồ sơ thấy cậu là một người tổng hợp gen.”
Trần Phong hỏi ngược lại: “Đường tướng quân, cô đang kỳ thị chủng tộc sao?”
“Tôi không kỳ thị chủng tộc, bây giờ cũng chẳng còn thứ gọi là chủng tộc nữa. Hơn nữa, cho tới bây giờ, chẳng có người tổng hợp gen nào đạt được mức độ như cậu. Tôi không đơn thuần chỉ nói về mặt tiến bộ tốc độ mà là tất cả năng lực trước mắt của cậu, chính là một thứ chưa từng xuất hiện trong mọi người.”
Trần Phong không biết phải đáp lại lời này của cô thế nào, “Cảm ơn lời khen của cô.”
“Tuy hơi trễ nhưng có lẽ cậu không hiểu hết ý nghĩa sự xuất hiện của cậu đâu. Cậu đã chứng minh giới hạn tối đa của người tổng hợp gen cũng cao như người bình thường, sự thay đổi này không chỉ thay đổi cấp bậc công dân của riêng cậu. Tôi tin rằng bắt đầu từ hôm nay, nhiều người tổng hợp gen như cậu sẽ được đối xử công bằng.”
Trần Phong ngạc nhiên hỏi: “Lời này là sao?”
Trước đây, địa vị xã hội của hắn quá thấp, nên hắn cũng chưa từng tiếp xúc hay suy nghĩ tới loại vấn đề chế độ xã hội quá mức sâu sắc mà Đường Thiên Tâm nói.
Sau khi hắn bị “cấm ngôn” khi lặng lẽ tung tin đồn mạt thế ngày trước, hứng thú với thời đại này của hắn đã không còn nữa rồi.