“Tớ giúp cậu mang hành lý lên, coi như hoàn thành với lời hứa với chú Tiêu, không sau này cậu lại nói với chú Tiêu tớ làm việc tắc trách.”
Tiêu Dung Ngư đang định mở lời, lại nhìn thấy bộ dạng ‘không tim không phổi’ của Trần Hán Thăng, thì chán chả buồn nói, lặng lặng lên lầu.
“Ha ha, đúng là tính tình trẻ con.”
Trần Hán Thăng cười cười lẩm bẩm.
Hôm nay là ngày báo danh, nên kí túc xá nữ mà nam sinh vẫn vào được. Trần Hán Thăng đăng ký xong, thì thấy Tiêu Dung Ngư đang chẫm rãi đi đằng trước.
“Tiêu Dung Ngư.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng gọi:
“Gọi cái gì?”
Tiêu Dung Ngư trừng mắt quay lại, tự nhủ với bản thân mình rằng Trần Hán Thăng nói gì thì nói, không xin lỗi mình là không được.
“Cậu đi về phía nhà vệ sinh làm gì, ký túc xá bên này cơ mà, ngu ngốc.”
Ngoài mặt Trần Hán Thăng lộ rõ vẻ khó chịu.
Tiêu Dung Ngư đúng là khóc không ra nước mắt, định yêu cầu Trần Hán Thăng nói lời xin lỗi nhưng giờ không biết mở lời thế nào.
Trần Hán Thăng mở cửa phòng 303 ra, bên trong đã có mấy cô nữ sinh trong đó, họ đều rất gần gũi, cùng nhau giúp mang hành lý vào trong phòng và giới thiệu làm quen lẫn nhau.
“Cậu là bạn trai của Dung Ngư sao?”
Một cô gái cùng phòng 303 có cái răng khểnh duyên dáng hỏi Trần Hán Thăng.
Đây là chuyện khiến mấy bạn cùng phòng tò mò nãy giờ. Bởi vì mấy người này đến nhập học đều có bố hoặc mẹ đi cùng, rất hiếm trường hợp có bạn trai đưa đến.
Quan hệ thân thiết như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở những cặp đôi đang yêu nhau mà thôi.
Tiêu Dung Ngư đang định phủ nhận, vì mình đã chuẩn bị tập trung mọi thứ cho việc học tập, và không muốn bị bạn bè hiều lầm là mình dính líu đến chuyện ‘tình yêu tình báo’.
Nào ngờ, Trần Hán Thăng phản ứng còn kịch liệt hơn, liên tục khoát tay: “Các bạn đừng hiểu lầm, mình và Dung Ngư chỉ là bạn cấp ba bình thường thôi, nhà cô ấy có việc đột suất nên có nhờ mình giúp đỡ, chỉ có vậy thôi.”
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng đang cố gắng giải thích cho mọi người hiểu, thì trong lòng bốc lên một cỗ chua xót. Cô nàng giả bộ không nghe thấy, chỉ tập trung vào sắp xếp hành lý của mình cho gọn gàng. Còn Trần Hán Thăng bên này không ngừng chém gió với các bạn cùng phòng.
“Vậy cậu học trường nào?”
Răng khểnh tiếp tục hỏi.
“Trường mình đối diện trường các bạn là học viện Tài Chính và Kinh tế.” Trần Hán Thăng trả lời.
Mọi người nghe thấy tên trường là Tài Viện, có vài người trong đó đã giảm đáng kể sự hứng thú. Dù sao Tài Viện cùng Đông Hải trình độ cách nhau cũng khá xa, các cô gái cũng không còn tâm trạng nghe tiếp nữa. Bời vì trong nhận thức của các cô ấy, điểm số vẫn là thước đo của sự đẳng cấp, không cùng điểm số là không cùng đẳng cấp rồi.
Răng khểnh lại không nằm trong số đó, cô gái này tỏ ra không quan tâm, vẫn nói chuyện vui vẻ: “ Mình tên là Từ Chỉ Khê, người Kiến Nghiệp, thế bạn học tên là gì?"
“Mình tên là Trần Anh Tuấn.”
Mặc dù Trần Hán Thăng nói chuyện với Từ Chỉ Khê là người bản địa nơi này, cũng không tỏ ra luống cuống chút nào, thậm chí về mặt khí thế còn tỏ ra rất tự tin.
“Chém gió, làm gì có tên nào như thế.”
Răng khểnh không tin, lập tức quay qua hỏi Tiêu Dung Ngư: “Dung Ngư, người bạn học này của cậu tên gì?”
“Hắn à? Tên là Trần Hán Thăng.”
Tiêu Dung Ngư nhìn qua rồi nói.
“Đúng là tên xấu xa lừa gạt.”
Từ Chỉ Khê dáng người cao ráo trắng hồng, có chút mũm mĩm. Khi nói chuyện, hai con ngươi nằm trong đôi mắt to tròn chuyển động liên tục. Từ Chỉ Khê cao khoảng 1m63, làn da rất trắng như trứng gà bóc vậy, khi mở miệng nói chuyện làm lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn đáng yêu.
“Mình thật sự có tên là vậy mà.”
Trần Hán Thăng làm ra vẻ đường hoàng giải thích: “Từ Hán Thăng nếu đọc lên rất giống phát âm của từ Hand some trong tiếng anh. Mà Hand some có nghĩa là anh tuấn, cho nên nói mình tên là Trần Anh Tuấn cũng không sai mà.”
“Ha Ha Ha.”
Lần này không chỉ có Từ Chỉ Khê cười, mà tất cả các bạn trong phòng đều cười phá lên. Ngoại trừ Tiêu Dung Ngư trong lòng càng thêm khó chịu, trước kia Trần Hán Thăng chỉ đùa như vậy với mình mà thôi.
“Bạn học Trần Anh Tuấn, bạn đúng là một tên lẻo mép. Cậu hãy thành thật khai ra, cậu đã lừa được bao nhiêu bạn nữ rồi?” Từ Chỉ Khê cười nói.
Trần Hán Thăng lắc đầu: “ Đến cái tuổi này rồi ý mà, rất ít người có thể làm cho tớ động lòng.”
Hắn liếc mắt, nhìn một lượt các nữ sinh trong phòng, rồi nói tiếp: “Các cậu là thứ 104, 105 , 106, 107, và 108.”
“Phốc, đúng là chém gió thành bão.”
Từ Chỉ Khê cười nghiêng cười ngả, trong phòng ai nấy cũng cười ầm lên, vì ai được khen mà chả thích.
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng được các bạn cùng phòng ‘cấu kết làm bậy’, thì cảm thấy mình không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, tiến lại gần nói ra: “Hán Thăng, cảm ơn cậu vì đã mang hành lý cho tớ, cậu tranh thủ thời gian về trường báo danh đi.”
Trần Hán Thăng gật đầu, hắn cũng chuẩn bị đi. Đột nhiên Từ Chỉ Khê cầm theo một tờ giấy đưa tới: “Đây là số điện thoại ký túc xá của bọn mình, bạn học Anh Tuấn lúc nào cũng có thể gọi tới.”
“Không cần.”
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy, không đợi Trần Hán Thăng nói lời nào, đã trực tiếp từ chối: “Trần Hán Thăng có chuyện gì có thể trực tiếp gọi cho mình, hắn biết được số di động của mình.”
Chuyện này làm cho mọi người trở nên lúng túng. Người có thể thi đậu đại học Đông Hải, trong nội tâm chắc chắn xuất hiện sự kiêu ngạo.
Từ Chỉ Khê con mắt híp lại, nhanh chóng đến bên cạnh Trần Hán Thăng nhét tớ giấy vào trong tay hắn, rồi quay người bỏ đi.