WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 183: Tên cặn bã phóng khoáng (2)

Chương 183: Tên cặn bã phóng khoáng (2)
Mình đi đến xưởng trước cái đã."

Thẩm Ấu Sở gật gật đầu.

Ngay tại thời điểm Thẩm Ấu Sở đứng xếp hàng chờ lấy phim chụp, có một người phụ nữ trung tuổi, một tay cầm túi xách, một tay bế theo một đứa nhỏ cùng cầm theo bản báo cáo, trên mặt hiện lên cực kỳ sốt ruột.

Người phụ nữ trung niên đi tới hỏi từng người: "Thật xin lỗi, tôi có việc rất gấp, bác sĩ nói báo cáo của tôi có vấn đề nên cần xem phim chụp gấp. Bác sĩ bảo tôi nhanh chóng đến lấy phim trước giờ nghỉ trưa."

Những người phía trước chẳng ai có phản ứng gì, cô lập tức đến vị trí Thẩm Ấu Sở, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Thẩm Ấu Sở không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng lùi lại phía sau nhường ra một vị trí.

"Cám ơn, cám ơn."

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Người phụ nữ trung tuổi cảm ơn rối rít, nhưng người phía sau lại tỏ ra khó chịu: "Sinh viên, nếu cô muốn làm người tốt thì nên làm triệt để đi chứ. Cô nên xuống tận cuối hàng mà xếp lại, bởi chúng tôi ai nấy cũng đều rất bận."

Thẩm Ấu Sở không hề tranh luận, chỉ lặng lẽ đứng xuống cuối hàng.

Nhưng thứ tự xếp báo cáo đã đều xác định, nên việc làm tốt của Thẩm Ấu Sở sẽ khiến những thự tự phía sau rối loạn. Nên thời điểm đến số của Thẩm Ấu Sở, bác sĩ chụp X quang nhíu mày lại chút song vẫn gọi Thẩm Ấu Sở vào trong.

"Cô tới đây khám một mình sao?"

Bác sĩ nghiêm túc đặt câu hỏi.

Thẩm Ấu Sở ngập ngưng giây lát rồi trả lời: "Tôi đi cùng bạn trai."

"Cậu ta ở đâu."

"Đi, đi rồi."

"Bản báo cáo chuẩn đoán đâu?"

"Cũng không tại chỗ tôi."

Bác sĩ phụ trách bất đắc dĩ thời dài: "Vậy mỗi ngày cô có triệu chứng gì?"

"Lòng buồn bực, kém ăn, mệt mỏi."

Thẩm Ấu Sở trả lời, trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng.

"Vậy được rồi, triệu chứng chuẩn rồi."

Bác sĩ gật đầu: "Mặc dù không nhìn thấy báo cáo chuẩn đoán của cô, nhưng thông qua phim chụp, tôi phát hiện cô đang di căn."

Bác sĩ nói tiếp câu gì nữa nhưng Thẩm Ấu Sở dường như không nghe thấy gì, chỉ có ấn tượng từ di căn "tế báo ung thư khuếch tán" .

". . . Tình huống là vậy. Chúng tôi để nghị cô cần nằm lại bệnh viện tiến hành kiểm tra. . ."

Cuối cùng bác sĩ đưa ra tổng kết.

"Tôi bị ung thư thì bà nội sẽ ra sao? Em gái sẽ thế nào bây giờ? Còn hắn nữa?"

Trong đầu Thẩm Ấu Sở chẳng còn suy nghĩ được gì, bước đi ra khỏi bện viện như người mất hồn. Xe cứu thương cùng xe cảnh sát hú còi dừng lại tại cửa bệnh viện, bác sĩ y tá vội vàng kéo theo cáng cứu thương để đưa bệnh nhân tới phòng cấp cứu, miệng không ngừng la lớn: "Nhường đường chút, xin đường nên cản đường."

Ngay sau đó, một nhóm lớn người tràn vào sảnh đợi, Thẩm Ấu Sở đứng giữa biển người, cảm giác mình như người vô hình.

Giữa trời nắng chang chang, ánh sáng chói loá xuyên qua từng khe hở của từng tán lá cây ngô đồng, khiến cho mặt đất lưu lại những quầng sáng tròn trịa, Thẩm Ấu Sở bước ra ngoài bệnh viện, chân chẳng còn chút sức lực nào, cô từ từ ngồi xuống vỉa hè bên đường.

Từng dòng xe tấp nập bước qua, quầy ăn vặt bên đường toả ra mùi thơm hấp dẫn những tín đồ của món ăn đường phố. Cô bước đi trên đường còn vô tình đụng phải vài người trong đám đông tấp nập ấy, mãi cho đến khi hít thở phải hai luồng không khí hừng hực ấy, linh hồn mới quay trở lại thể xác.

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

"Những chuyện này không phải nói đến mình có phải không?"

Cô cô gắng lừa dối bản thân, nhưng đột nhiên cảm giác được miệng có chút mặn, thì ra hai dòng nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống.

Cô cầm ngay lấy máy nhắn tin, nhấn nút gọi lập tức nối cuộc gọi đến số Trần Hán Thăng, bởi vì trong này chỉ tồn tại duy nhất một số của hắn.

Lúc này, trong đầu cô hiện lên câu hỏi mà Hồ Lâm Ngữ lúc xem phim hàn đã hỏi qua.

"Ấu Sở, nếu mình giống như nhân vật chính trong bộ phim "Trái Tim Mùa Thu" bị bệnh máu trắng, mình sẽ tìm một nơi thật là đẹp, nhẹ nhàng mà chết đi."

"Vì sao lại không nói cho bố mẹ biết?"

"Mình không muốn họ phải thương tâm khổ sở vì mình, dù sao bệnh này cũng chưa có phương pháp điều trị."

Hồ Lâm Ngữ nói năng hùng hồn: "Cũng không thể kể cho người yêu nghe được, bởi sẽ ảnh hưởng tới người ấy. Điều cần làm là tìm một lý do chính đáng để chia tay, bởi nếu tạo cho người thân một cảm giác bất lực, thật sự rất tàn nhẫn. . ."

"Lý do chính đáng."

Thẩm Ấu Sở lặng im suy nghĩ.

Giữa trưa, khi bác sĩ ăn uống xuong xuôi ở căng tin bệnh viện thì trở về phòng khám, lúc này họ kiểm tra đối chiếu lại mới hét ầm lên: "Chết rồi, sáng nay có người cầm nhầm phim chụp rồi, phim chụp của Thẩm Ấu Sở vẫn ở chỗ này."

. . .

7h tối, sau một ngày làm việc, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng được bước ra khỏi văn phòng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn: "Trời mưa rồi."

"Đúng vậy, cơn mưa báo hiệu mùa thu."

Trịnh Quan Đề cũng bước theo ra ngoài: "Đêm nay, muốn ở lại ăn cơm không."

Trần Hán Thăng lắc đầu: "Giờ ăn không vô được, trong đầu toàn là số liệu."

Trịnh Quan Đề cũng không ép buộc, dù sao hai ngày nay Trần Hán Thăng đã vất vả rất nhiều, hiệu quả cũng không thể đong đếm được. Dù sao cô bỏ ra 200 nghin cũng thật sự rất đáng.

Lái xe của nhà máy tự giác đánh xe lại đây, Trần Hán Thăng chào hỏi rồi ngồi vào xe rời đi.

Hai ngày nay, Trần Hán Thăng liên tục làm việc ở cường độ cao, có vẻ như cuộc sống quay lại giống thời kỳ trước trọng sinh, khiến trong lòng cảm giác bực bội cũng có phần chán ghét. Nhưng nghĩ tới chút nữa có thể gặp được Thẩm Ấu Sở, khiến lòng Trần Hán Thăng có phần mong chờ.

"Ầm Ầm."

Một tiếng sấm vang lên khiến Trần Hán Thăng bừng tỉnh, rất nhanh xe đã tới trước cửa trường học. Lái xe có ý định đưa hắn vào tận ký túc nhưng Trần Hán Thăng từ chối, và để lái xe trở về.

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hắn thẳng đường đi tới phòng 101, quả nhiên Thẩm Ấu Sở vẫn còn ở đây.

Chẳng hiểu vì sao, Trần Hán Thăng có cảm giác bất thường. Hắn đi quanh phòng 101 một vòng, thấy mọi góc cạnh đã được lau chùi dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả phòng vệ sịnh cũng được lau chùi sạch tinh.

"Trời mưa, quét dọn phòng vệ sịnh làm gì?"

Trần Hán Thăng bĩu môi: "Đằng nào cũng sẽ bị dẫm cho bẩn lại thôi. Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, miệng giật giật, đang muốn nói gì thêm nhưng lại thôi.

Trần Hán Thăng rất nhạy cảm vấn đề này. Hắn vừa lấy khăn lau khô tóc, vừa nói: "Có gì thì nói thẳng ra, ậm ừ cái gì."

"Mình, chúng ta chia tay đi."

Đột nhiên Thẩm Ấu Sở lên tiếng, ngay sau đó ngoài trời vang lên từng tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.

"Cái gì?"

Trần Hán Thăng còn tưởng mình nghe lầm.

Chia tay?

Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, cố gắng cản đảm bằng cách siết chặt bàn tay, mũi chân tỳ chặt vào góc bàn. Chỉ có những hành động đó mới khiến lòng quyết tâm được, sau đó cô từ từ lặp lại lời vừa nói: "Chúng ta chia tay đi."

Lần này Trần Hán Thăng đã nghe được rõ ràng, "bộp" một tiếng, hắn ném khăn lau vào mặt bàn, trừng mắt lên với Thẩm Ấu Sở: "Không phải tối nay cậu uống lộn thuốc đấy chứ?"

Thật ra, trong lòng Thẩm Ấu Sở rất sợ hãi. Trong lòng cô phải chịu đựng cái tin sét đánh kia, không những thế hiện tại còn phải đối mặt với cơn giận giữ của Trần Hán Thăng, bàn tay khẩn trương nắm chặt góc bàn.

"Chúng ta chia tay, có được hay không?"

Thẩm Ấu Sở không nhịn được nữa, nước mắt vô tình rơi ra, từng giọt từng giọt lăn dài xuống cằm rồi rơi xuống sàn nhà.

Trần Hán Thăng tỉnh táo lại: "Có thể nói nguyên nhân vì sao được không?"

"Tại dấu răng trên cổ tay cậu."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, nước mắt đã hiện hữu đầy trên hai gò má: "Vết răng đó là của một cô gái, còn cô gái khác ở khu cách ly nữa. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng mình đều lo lắng."

"Lo lắng chuyện gì?"

Trần Hán Thăng lạnh lùng hỏi.

"Lo lắng cậu rời xa tớ."

Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, nói bằng giọng cầu xin: "Van xin cậu, hãy để tớ được một mình."

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hắn nhìn Thẩm Ấu Sở, bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ từng nói: "Có đôi khi cần rời xa, cho cô ấy giảm bớt áp lực, cũng là một loại thay đổi hoàn cảnh."

Hắn lại gần, giúp Thẩm Ấu Sở lau khô nước mắt, rồi dịu dàng nói: "Lúc cách lý, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không rời xa tớ. Hiện tại, tuyệt đối không phải vì vấn đề dấu răng mà cậu lại rời xa tớ."

Trần Hán Thăng hiểu rất rõ Thẩm Ấu Sở, dù sao mối quan hệ này hắn luôn là người chủ động: "Vết răng cắn ở trên cổ tay này chỉ là một việc hiểu lầm. Cậu lần này nói ra những lời đó chắc chắn vì nguyên nhân khác, cũng hẳn là hiểu lầm. Cậu có thể nói rõ ra được không?"

Thật ra, thâm tâm Thẩm Ấu Sở rất muốn nói ra nguyên nhân, nhưng Hồ Lâm Ngữ nói đúng, đây là một bệnh không thuốc chữa đồng thời khiến những người mình yêu quý bất lực.

Cho nên cô không nói chuyện, chỉ đứng đó khóc rồi lắc đầu.

Lúc này, cửa phòng 101 chợt mở ra, Thương Nghiên Nghiên lách qua cửa tiến vào, vừa gập lại ô vừa nói: "Ngoài trời mưa to quá, cho mình đứng đây tránh. . ."

Cô nhìn vào trong phòng, chợt ngẩn người ra, không ngờ tới gặp được cảnh tượng thế này.

Thẩm Ấu Sở không quen khóc trước mặt người khác, nên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau đó quay người lại nhìn Trần Hán Thăng một cái thật sâu.

Ánh mắt này, chứa đựng sự không nỡ, có ngọt ngào, lại có phần tủi thân, nhưng chỉ đúc kết bằng một câu.

"Cậu phải sống thật tốt."

Thẩm Ấu Sở nói xong, bèn lao vào màn mưa. Bên ngoài, trong màn mưa dày đặc chất chưa một hình dáng cô đơn nhỏ bé.

"Cậu muốn đi hay không. . . ?"

Thương Nghiên Nghiên đang định nói chuyện, không ngờ Trần Hán Thăng quay người lại vọt thẳng ra ngoài.

"Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở chia tay?"

Tin tức này chiếm chọn suy nghị của Thương Nghiên Nghiên. Mưa càng lúc càng lớn, nhưng cô nắm chặt tay lại, cởi bỏ giày cao gót, mặc kệ chân trần, hướng màn mưa lao tới.

Cuối cùng, Trần Hán Thăng cũng đuổi kịp Thẩm Ấu Sở ngay tại sân ký túc xá, hắn chạy từ phía sau hét lớn: "Cậu có vấn đề gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết. Sao cậu có thể chạy thẳng một mạch như vậy, cạnh tớ không phải là nơi cậu muốn thì tới không muốn thì đi như vậy được."

"Nếu lần này bỏ đi, thì lần sau đừng nghĩ sẽ trở về."

Thẩm Ấu Sở dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại mà chạy thẳng vào khu ký túc xá nữ. Tại chỗ giao nhau giữa các tầng trên cầu thang, Thẩm Ấu Sở cuối cùng cũng không nhịn được, ngồi xổm xuồng mà ôm đầu gối, bất lực khóc lên.

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

"Tớ cũng rất muốn có lần sau, Hán Thăng à."

. . .

Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở cứ như vậy rời đi, khiến hắn cảm giác hốt hoảng, cứ mặc kệ nước mưa phả lên người mình.

"Bạch bạch bạch."

Thương Nghiên Nghiên đã đuổi tới, cô nhìn thấy Trần Hán Thăng cô đơn một mình đứng dưới sân ký túc, thì đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Cô dìu Trần Hán Thăng vào hành lang chỗ vườn hoa của trường, lúc này Trần Hán Thăng mới kịp phản ứng.

Hắn định lấy ra điếu thút để hút, nhưng bao thuốc đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Trần Hán Thăng tức giận vo tròn bao thuốc tại lòng bàn tay, từng sợi thuốc lá dính đầy bàn tay.

Trong lòng Thương Nghiên Nghiên chợt nhói lên, đây có phải là Trần Hán Thăng không? Một Trần Hán Thăng lưu manh vô lại, trưởng thành mà bướng bỉnh, có lúc nào bộ dạng như vậy đâu.

Cô từ phía sau ôm lấy Trần Hán Thăng, cả thân thể dính sát vào phía sau hắn, ngoài miệng nói lời an ủi: "Nếu như cậu muốn khóc, hãy khóc đi. Có tớ ở bên cạnh đây rồi."

"Em gái thối, cậu nghĩ xem chuyện gì xảy ra vậy?"

Trần Hán Thăng tránh thoát khỏi cái ôm của Thương Nghiên Nghiên, nước tên tóc không ngừng chảy xuống dưới mặt: "Sao anh mày phải khóc. Từ hôm nay trở đi, tôi lại một thân một mình, thoải mái trở thành một tên cặn bã, điều này phải chúc mừng mới đúng."

Chẳng qua tối hôm đó, một thân thể khoẻ mạnh, chẳng bao giờ biết ốm của Trần Hán Thăng lại đột nhiên sốt cao 40 độ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.