Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 185: Báu vật cuối cùng rồi cũng sáng chói (2)

Chương 185: Báu vật cuối cùng rồi cũng sáng chói (2)


"Hôm qua, hai người cãi nhau sao? Hôm nay, Ấu Sở không đi học." Hồ Lâm Ngữ lên tiếng.

Trần Hán Thăng đưa một phong thư tới: "Đây là do mình viết thư xin lỗi. Cậu cầm cho cô ấy, để cô ấy đọc được sẽ tốt lên thôi."

Hồ Lâm Ngữ nhận lấy, tận tình khuyên nhủ: "Các người sau này ít cãi nhau lại đi, để tôi còn chuyên tập vào việc xem phim nữa chứ."

"Được rồi được rồi. Trên đường đi cậu nhớ đừng xem lén đấy, trong thư toàn là câu nói ngọt ngào của người yêu nhau. Mà loại người chưa biết đến chuyện yêu đương là gì như cậu sẽ ghen ghét đấy."

"Phi."

. . .

Sau khi Hồ Lâm Ngữ rời đi, Trần Hán Thăng gọi Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ vào. Hai người nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Trần Hán Thăng làm cho tâm tình có chút bực bội.

"Các người thấy hai vị trí này có cảm thấy thích thú không?"

Trần Hán Thăng chỉ vào vị trí của mình cùng một vị trí khác nói.

Hai người để ý, đây là vị trí của Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở.

"Mình định giao lại công việc chuyển phát nhanh toàn bộ Tài Viện-Đông Đại-Kiến Trúc-Viện Y Học cho hai người." Trần Hán Thăng nói.

"Thế anh thì sao?"

Lý Quyến Nam vội vàng hỏi.

Trần Hán Thăng cười cười: "Tôi không thể chỉ tập trung ở nơi này được. Đã đến thời điểm Hoả Tiễn 101 phát triển toàn diện ở các trường đại học xung quanh Kiến Nghiệp rồi."

Đang nói chuyện, đột nhiên Thẩm Ấu Sở chạy vào. Bên ngoài vẫn còn mưa, có lẽ cô ấy đinh rất vội vàng nên ống quấn dính đầy bùn đất, nhưng ngoài mặt lại hiện ra vẻ vui mừng.

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

"Công việc nơi này về sau, nhờ cả vào hai người."

Trước tiên Trần Hán Thăng nói một câu với hai người Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ, sau đó cầm theo cái ô bước lại nói với Thẩm Ấu Sở: "Đi một chút?"

"Tạch tạch tạch"

Tưng giọt mưa rơi vào cây dù, phát ra tiếng buồn buồn. Cảnh tượng giường như rất quen thuộc, một năm trước cũng khung cảnh này Trần Hán Thăng buộc Thẩm Ấu Sở vào nhà ăn, cùng ăn món lẩu với mình.

"Phát hiện mình không bị ung thư có cảm giác gì?" Trần Hán Thăng cười hỏi.

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, miết miết miệng có chút tủi thân, đây cũng có thể coi là may mắn sau tai nạn. Một sợi tóc thật dài vẫn vương trên khuôn mặt, càng tôn lên làn da trắng nõn, quả nhiên xinh đẹp vô cùng.

"Cậu đang làm gì tại phòng?"

"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Xuyên Du." Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

"Ồ."

Trần Hán Thăng gật đầu. Im lặng đứng đó che dù.

"Thật, thật xin lỗi."

Thẩm Ấu Sở đã biết mình sai.

Trần Hán Thăng lắc đầu. Dự định ban đầu, hắn muốn nói rất nhiều về vấn đề "tín nhiệm lẫn nhau, cảm giác an toàn, tinh thần trách nhiệm" một đống nội dung.

Nhưng hắn suy nghĩ lại, có lẽ cách làm của mình mới là vấn đề lớn nhất.

"Chuyện này nguyên nhân cũng tại mình."

Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở đến sân ký túc xá: "Mình tạm thời chưa thể thay đổi ngay được, nên cả hai cần phải có thời gian để bình tĩnh lại. Cậu quay trở về với công việc học tập, thay đổi tình trạng sống, điều chỉnh lại suy nghĩ. Cả hai nên nghĩ xem phương pháp ở chung sau này sẽ như thế nào."

"Đi nha. Nhớ giữ gìn sức khoẻ."

Trần Hán Thăng còn chưa đi được mấy bước, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Ấu Sở cúi đầu đi theo, mặc cho mưa gió phả vào người.

"Trở về đi."

Trần Hán Thăng cau mày nói.

Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng dừng lại, nên vội vàng chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lông mi dài dính đầy giọt nước mưa: "Mình biết sai rồi, cậu có thể đừng vứt bỏ mình có được không?"

Trần Hán Thăng thở dài: "Không vứt bỏ cậu, chỉ là tạm xa một thời gian thôi, để tìm kiếm phương thức ở chung khác."

Thẩm Ấu Sở không biết thế nào. Cô chỉ lắc đầu, cẩn thận từng tý một lại gần nắm lấy góc áo người con trai.

"Đừng bỏ lại mình, có được không?"

. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng cười cười, nhét chiếc dù vào tay Thẩm Ấu Sở, không để mưa tiếp tục rơi trên người cô: "Hôm qua cậu còn bỏ rơi tớ đây này."

Hắn tiếp tục rời đi, Thẩm Ấu Sở vẫn theo phía sau.

Đây là cách đơn giản nhất cô có thể nghĩ ra để cứu vãn tình trạng hiện giờ. Trần Hán Thăng chỉ còn cách nói thẳng: "Mình muốn mở rộng thị trường ra các trường đại học, mình muốn đi gặp người ta để đàm phán. Mình còn phải hộ trợ hạng mục tại nhà máy linh kiện điện tử. Mình thật sự rất bận, cậu đi theo không có nhiều ý nghĩa lắm."

"Trở về đi."

Trần Hán Thăng bước một bước về phía trước, rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, Thẩm Ấu Sở vẫn bước theo một bước ở phía sau. Nhưng lần này, theo ánh nhìn của Trần Hán Thăng cô dừng bước chân lại giữa chứng sau đó thu lại.

Lúc này, Trần Hán Thăng nhanh chóng rời đi. Thẩm Ấu Sở đứng đó, giữa nơi có nhiều người qua lại, nhìn theo một bóng hình cho đến khi khuất hẳn.

"meo."

Bỗng một âm thanh nho nhỏ phát ra từ bụi cỏ ven đường.

Thẩm Ấu Sở nhìn lại, thì ra là một chú mèo có lẽ mới chào đời không lâu, toàn thân ướt đẫm, co ro trốn ở gốc cây ven đường, nhìn Thẩm Ấu Sở bằng ánh mắt sợ sệt.

"Mày cũng bị vứt bỏ à?"

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng ôm chú mèo vào trong ngực, xoa xoa nước mưa còn vương trên đó.

"Cố gắng cùng nhau trưởng thành nha."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

(Ấu Sở, không thể là linh vật ở tại căn cứ 101 mãi được. Cô cần phải có chân chính sức hấp dẫn của bản thân mình. Không thể để nhân vật như vậy chết yểu được.

Rời đi, khiến không gian phát triển của cô càng thêm lớn, không thể để cô ấy cứ một mình im lặng để đến mức không cạnh tranh nổi với cá tính đột xuất của Tiêu Ngư Nhi.

Một chương này không có gì đặc biệt. Mong mọi người phải tin tưởng lão Liễu. )







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch