WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 252: Thù mới hận cũ

Chương 252: Thù mới hận cũ





Hoàng Xuyên Hoa là chủ cửa hàng ăn vặt số 2 ở Tài Viện. Ông ta buôn bán ở chỗ này đã rất lâu rồi, hết khoá này tốt nghiệp rồi lại khoá tiếp theo, bây giờ chuẩn bị chào đón đợt sinh viên mới. Mà cửa hàng đồ ăn vặt vẫn ở đây, trở thành kỷ niệm của rất nhiều sinh viên.

Tóm lại, dựa vào tiền tài của sinh viên Tài Viện, Hoàng Xuấn Hoa kiếm được không ít, nên ông ta mua một lúc hai căn phòng ở Giang Lăng.

Trưa hôm nay, Hoàng Xuân Hoa lững thững trở về. Lão vừa vào đến nhà đã bị vợ mắng chửi: "Ông mất tích xó nào đây? Không biết thời điểm buổi trưa đông khách nhât sao?"

Đám sinh viên đang xếp hàng mua đồ ăn thấy đôi vợ chồng trung niên cãi nhau, thì nhịn không được mà nghĩ về cha mẹ mình, đồng thời nghiêng có một bên cười trộm.

"Nói luyên thuyên cái gì đấy?"

Cộp một tiếng, Hoàng Xuân Hoa đặt một cái túi xuống bàn: "Cho bà đấy."

Vợ lão còn chưa kịp phản ứng, thì có một nữ sinh viên ngạc nhiên nói: "Đây là trà sữa "Ngộ Kiến" mà. Mình vừa mới từ đó về, công nhận thiết kế nơi đó còn dễ chịu hơn cả thư viện."

Vợ Hoàng Xuân Hoa không kịp thưởng thức trà sữa, mà vội vàng đến quầy thu ngân tính toán tiền đồ ăn. Mãi đến 1 giờ 30 phút, nhưng cô cậu sinh viên mới ăn xong và rời đi hết. Lúc này vợ Hoàng Xuân Hoa mới cầm ly trà sữa lên ngắm nghía.

"Cốc này đẹp thật, chi phí hẳn không rẻ, chẳng lẽ ông chủ cửa hàng này không muốn kiếm ăn?"

Vợ Hoàng Xuân Hoa bình luận: "Ông nhìn cửa hàng trà sửa trên tầng 2 của lão Tôn xem, cốc đựng trà sữa mỏng dính, chẳng khác nào cốc dùng một lần."

"Đây là quán trà sữa nhà ai vậy?" Vợ lão hỏi.

Hoàng Xuân Hoa bĩu môi: "Quán ở sân thể dục."

Vợ lão giật mình: "Nhanh vậy đã khai trương rồi, sao chẳng có chút động tĩnh gì vậy? Tôi không nghe thấy tiếng pháo."

"Vị trí đó cần gì đốt pháo, đám sinh viên cũng đâu mù, tất nhiên nhìn thấy rồi." Hoàng Xuân Hoa tỏ rõ sự tức giận.

"Ông nói to với tôi làm gì?"

Vợ Hoàng Xuân Hoa lẩm bẩm một câu, sau đó cầm cốc trà sữa nếm thử. Bà tay nhận thấy hương vị cốc trà sữa này cũng chẳng có gì đặc biệt, không hề vượt trội so với trà sữa bán ở tầng hai kia.

Ngòn ngọt, nhơn nhớt, chỉ hơn mỗi cách sắp xếp và đồ đựng.

"Tôi không rõ, tại sao viện trưởng Lục không có chúng ta thuê, mà ngược lại bây giờ cho đám sinh viên thuê chứ?"

Hoàng Xuân Hoa nói lớn: "Tôi sẵn sàng trả tiền thuê, vì vị trí đó tốt nhất Tài Viện, vừa khai trường mà khách khứa tấp nập."

Vợ Hoàng Xuân Hoa lại cho rằng chuyện này chẳng có gì: "Ông nói nhỏ chút, trong trường học không chỉ một cửa hàng bán đồ ăn vặt, ngay cả bên dưới ký túc xá nam nữ cũng có. Ông không định chiếm lấy toàn bộ các vị trí đó đấy chứ?"

"Tôi không có ý này."

Hoàng Xuân Hoa nhịn không được khoát tay: "Đó là chỗ tôi nhìn ra đầu tiên, vậy mà bọn họ không cho tôi thuê, lại còn lấy lý do không thích hợp, mở cửa hàng đồ ăn vặt ở đó khiến nơi đó mất đi hình tượng tổng thể."

"Hiện tại thì sao?"

Hoàng Xuân Hoa cầm cốc trà sữa lên, ánh mắt phức tạp nhìn logo "Ngộ Kiến" như trong phim hoạt hình: "Một tên sinh viên có thể dễ dàng lấy được, còn mở một cửa hàng trà sữa, tôi thật sự không cam tâm."

"Cậu Tứ, vì chuyện gì mà không cam tâm vậy?"

Một thanh niên bước vào cửa hàng đồ ăn vặt, nhìn dáng người không cao nhưng thân thể vô cùng khoẻ mạnh. Thời tiết tháng 11 mà gã ta vẫn mặc áo ngắn tay, lộ từng bắp cơ to lớn, khuôn mặt rỗ chằng rỗ chịt chắc do mụn gây ra.

"Đại Dũng tới chơi à?"

Hoàng Xuân Hoa gật đầu, vì Hứa Đại Dũng là cháu bên đằng ngoại của lão. Thằng này đang làm bốc vác kiêm lái xe cho cửa hàng ăn vặt. Trước đó, cu cậu ở quê chuyên đi đánh nhau với gây chuyện, nên được Hoàng Xuân Hoa đưa lên Kiến Nghiệp làm việc.

Công việc tại cửa hàng ăn vặt không nhiều lắm, nên thằng cháu thường xuyên ra ngoài chơi, cũng quen biết không ít đám lưu manh.

"Chẳng phải vì cái phòng kho ở sân thể dục sao?"

Vợ Hoàng Xuân Minh nói: "Hôm nay khai trương cửa hàng trà sữa, làm ăn khá tốt. Cậu cháu cảm thấy nơi đó vốn thuộc về mình, hiện tại đố kỵ."

"Ai đố kỵ?"

Tuy Hoàng Xuân Hoa bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn không thừa nhận: "Tôi chỉ thấy không công bằng, dựa vào cái gì cho tên sinh viên kia mà không cho tôi."

"Cháu còn tưởng rằng chuyện lớn gì cơ chứ?"

Hứa Đại Dũng bĩu môi: "Cháu đi qua nói với chủ cửa hàng trà sữa kia một chuyến, nhắc nhở tên đó có một vài vị trí không phải tuỳ tiện lấy được, phải học cách chia sẽ với người khác."

Hoàng Xuân Hoa vội vàng ngăn lại: "Mày đừng làm loạn, tên sinh viên đó rất có tiếng nói trong trường, là cán bộ hội học sinh, là học sinh ba tốt của trường, nếu không như thế sao kiếm được chỗ này."

"Cậu ta tên là Trần Hán Thăng."

Vợ Hoàng Xuân Hoa biết cái tên này: "Nhân vật nổi tiếng của trường, mới chỉ học năm hai đã sáng lập ra Hoả Tiễn 101."

Hứa Đại Dũng sợ ngây người: "Cháu cũng có một người bạn làm chuyển phát nhanh, trước đó làm ở thị trường học viện Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng. Sau đó, Hoả Tiễn 101 tiến vào thị trường này, cậu ấy bị người ta đuổi việc, ngay cả thị trường cũng bị Hoả Tiễn 101 tiếp quản. Trần Hán Thăng chiếm hẳn một thị trường lớn."

"Vậy càng không nên va chạm trực tiếp."

Hoàng Xuân Hoa nói: "Chúng ta nên thành thật làm cửa hàng nhỏ của mình thôi."

"Cháu hiểu, nếu là Trần Hán Thăng của Hoả Tiễn 101, cháu cũng không dám đi chọc hắn."

Hứa Đại Dũng mỉm cười: "Quan hệ của thằng đó bên ngoài rất phức tạp. Người bạn kia của cháu cũng không phải người chịu thua thiệt, thế nhưng sau khi bị Trần Hán Thăng giở thủ đoạn, đúng thật không tìm thấy cơ hội chuyển mình trong ngành chuyển phát nhanh."

Hoàng Xuân Hoa thở dài, lắc lắc đầu, sau đó qua bên kệ hàng chỉnh lại hàng hoá.

Hứa Đại Dũng nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta không đụng vào Trần Hán Thăng được, thì dứt khoát đưa tin tên đó mở cửa hàng cho người bạn kia. Trong ngành chuyển phát nhanh, cậu ta có lẽ không chơi được Trần Hán Thăng, nhưng việc kinh doanh trà sữa thì chưa nói trước được. Biết đâu, người đó có cách khiến cửa hàng trà sữa không mở nổi. Cậu Tứ, chuyện này cứ thoải mái làm xem sao."

Vợ Hoàng Xuân Hoa không muốn gây thêm chuyện: "Này, người ta là sinh viên đại học. Mọi người dựa vào tài năng kiếm cơm, chúng ta chẳng có lý do gì đi phá người ta cả."

"Không sao đâu, mợ Tứ."

Hứa Đại Dũng thấy việc này không sao: "Chúng ta đụng gì đến cậu ta, chỉ lộ ra một chút tin tức, sau đó nhìn hai hổ đánh nhau. Cậu Tứ, cậu nói xem đúng không?"

Hoang Xuân Hoa không trả lời, mà tiếp tục bày biện lại hàng hoá.

Hứa Đại Dũng mỉm cười: "Nếu cậu Tứ không phản đối, có nghĩa là đồng ý, dù sao cũng giải toả một phần khó chịu trong lòng."

. . .

Hai ngày sau, Trần Hán Thăng đến nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ xem quá trình hoàn thiện máy MP3.

Lần này, thử nghiệm đã giảm sai sót gần như tuyệt đối, đạt tiêu chuẩn 0. 002% của Trịnh Quan Đề, có nghĩa 1000 con chỉ cho phép sai lệch 2 con.

Thật ra, trong suy nghĩ của Trần Hán Thăng, thời điểm này tiêu chuẩn 0. 005 mới là tiêu chuẩn bình thường của sản xuất điện tử trong nước, có điều tính cách này của Trịnh Quan Đề là tính tốt.

"Những hàng mẫu này cô định xử lý thế nào?"

Trần Hán Thăng nhìn từng chiếc MP3 hàng mẫu đang được thu lại, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ.

Trịnh Quan Đề ngạc nhiên: "Còn thế nào, huỷ chúng đi, bởi vì còn một số chương trình cần phát triển thêm."

"Không phải bản thương mại cũng dùng được mà."

Trần Hán Thăng chỉ vào những chiếc MP3 hàng mẫu nói: "Tôi chọn 10 chiếc hàng mẫu vượt qua kiểm tra đi, không sao chứ?"

Trịnh Quan Đề lắc đầu: "Tuỳ cậu."

Đột nhiên, chuông điện thoại di động Trần Hán Thăng vang lên.

Trần Hán Thăng nói một vài câu rồi cúp điện thoại, trên mặt lộ rõ sự tức giận.

"Sao thế?"

Trịnh Quan Đề có chút tò mò.

Trần Hán Thăng chuẩn bị về: "Bên trong trường có chút chuyện."

"Có muốn tôi đi cùng không?" Trịnh Quan Đề hỏi.

Trần Hán Thăng lắc đâu: "Cô là nhân vật lớn, đừng lẫn vào mấy việc này. À mà, cô có thể cho tôi mượn mấy bảo vệ trong xưởng được không?"








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.