Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 59: Hương vị son môi thật là tuyệt (1)

Chương 59: Hương vị son môi thật là tuyệt (1)





Buổi sáng chủ nhật, Trần Hán Thăng dậy từ rất sớm. Hắn còn đang đánh răng rửa mặt thì Quách Thiếu Cường trong bộ dạng ngái ngủ bước vào để đi vệ sinh.

"Lão Tứ, mày dạy sớm thế? Định đi kiếm trác cái gì à?"

"Tao đi Đông Đại phía đối diện, vào thư viện bên đấy đọc sách."

"Hừ?"

Quách Thiếu Cường đột nhiên hừ lạnh.

Trần Hán Thăng quay đầu lại, thấy vẻ mặt hậm hực của Quách Thiếu Cường.

"Lão Tứ, mày thấy tao là người dễ lừa gạt như vậy sao?"

Quách Thiếu Cường chỉ đầu mình nói: "Trong đầu tao là một bầu trời tri thức. Đến cả thư viện trường mình đặt ở đâu mà còn không biết, thế mà đòi đi qua thư viện Đông Đại đọc sách? Không sợ lạc đường sao?"

Trong lòng Quách Thiếu Cường, Trần Hán Thăng với mình đều thuộc một loại người, lên lớp không chơi thì ngủ, nhưng là một nhân tài, chỉ cần giáo viên nhìn thấy bọn này mở mắt là biết ngay chuông báo hết tiết chuẩn bị vang lên.

Trần Hán Thăng thở dài nói: "Thật sự tao không thể thoát được sự thông minh của mày. Tao qua đấy đi tán gái."

Lúc này, Quách Thiếu Cường mới cảm thấy hài lòng, gật đầu nói: "Người anh em cố gắng mà làm tốt, tối về báo cáo lại tình hình cho anh em là được."

Làng đại học Giang Lăng thuộc ngoại thành của Thành Phố Kiến Nghiệp, xe cộ không nhiều, cũng không có những nhà máy cỡ lớn. Cho nên buổi sáng, không khí rất trong lành, cộng thêm một chút hơi thở lành lạnh của mùa thu. Trần Hán Thăng há mồm hít thở, sau đó đút tay vào túi quần hướng Đông Đại chạy tới.

Tuy rằng hai trường đại học đối diện nhau, nhưng muốn đến được sân của ký túc xá nữ cũng mất mười mấy phút đồng hồ. Ở nơi này cũng có mấy cậu sinh viên đang đứng chờ bạn gái dưới này.

Có người cầm trong tay cái túi đựng đồ ăn sáng, khuôn mặt háo hức nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của ký túc xá nữ.

Thật ra, mối quan hệ nam nữ này rất dễ nhận biết.

Những người trong tay không cầm theo đồ vật gì, chắc chắn là đã thành đôi thành cặp rồi. Hai người hẹn nhau đi ăn bữa sáng mà thôi.

Còn những người cầm theo đồ ăn sáng, đứng đây chờ từ sớm, thì chắc chắn đang trong giai đoạn theo đuổi.

Tất nhiên Trần Hán Thăng là một ngoại lệ. Hắn còn chưa xác định mối quan hệ, nhưng hai người cũng đã có hẹn ăn sáng cùng nhau.

Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư hẹn nhau lúc 7h30p. Khoảng 7h20p Tiêu Dung Ngư đã cùng nhóm bạn của mình cười cười nói nói đi xuống sân ký túc.

Hôm nay, cô nàng mặc nguyên một bộ quần áo màu trắng xám của Nike, ngay cả mũ đang đội trên đầu cũng vậy. Chiếc quần jean mài làm tôn lên đôi chân dài, thẳng tắp mà tinh tế. Mái tóc được cột thành hình đuôi ngựa, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, cùng với đó khi cô nàng cười lên lộ ra 2 má núm đồng tiền.

Giống như người đời nhận xét, Tiêu Dung Ngư chính là mẫu bạn gái trong mơ của tất cả sinh viên đại học.

"Ôi, thật sự có cảm giác muốn nói chuyện yêu đương!"

Trần Hán Thăng đang định tiến lên chào hỏi, không ngờ có anh chàng mang theo đồ ăn sáng đã đi trước một bước.

"Tiêu Dung Ngư, mình lại mang đồ ăn sáng cho cậu đây."

Mấy bạn gái đi lại gần với Tiêu Dung Ngư nhìn thấy chàng trai này đều có cảm giác quen thuộc.

"Thiếu Hoa, cảm ơn cậu. Tớ đang muốn đi ăn sáng, nên cậu hãy cầm những thứ này về đi. Với lại, về sau cậu đừng mang đồ ăn sáng cho tớ nữa."

Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng lịch sự từ chối.

Nếu xét về khả năng từ chối người theo đuổi, thì Tiêu Dung Ngư có thừa kinh nghiệm. Năm đó ở Cảng Thành Nhất Trung, có mấy anh chàng tự cho là mình có khả năng, liều mình đi tỏ tình đều bị cô nàng cự tuyệt hết.

Nhưng anh chàng này vẫn tỏ ra ngoan cố. Hắn biết Tiêu Dung Ngư không muốn, nên cầm bữa ăn sáng đặt ở ghế đá cạnh đó, khí phách nói ra: "Bữa sáng tớ đặt ở đây, ai ăn thì tùy. Bây giờ cậu không tiếp nhận tớ, nhưng tin tưởng sau này sẽ có một ngày nào đó. . . hả? con mẹ nó, mày là ai mà lại ăn bánh bao của tao?"

"Chính mồm cậu vừa nói, ai ăn cũng được đấy là gì?"

Trần Han Thăng vừa nói vừa xé bánh bao bỏ vào mồm.

Khoan hay nói chuyện khác, nhưng phải công nhận một điều, bánh ở ở Đông Đại, bên trong nhân thịt đủ cả.

"Không phải."

Anh chàng này không ngờ tới, ở đâu xuất hiện một tên khờ khạo thế này. Cu cậu sững sờ nói: "Nếu như cậu muốn ăn, thì cũng nên nói với tôi một tiếng chứ?"

"Có thể, không thành vấn đề."

Trần Hán Thăng nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, chỉ vào túi sữa đậu nhành nói: "Xin hỏi? Tớ có thể uống một ngụm sữa đậu nành được không?"

Tiêu Dung Ngư nhịn không được nữa, nhanh chóng đẩy Trần Hán Thăng rời khỏi nơi đây: "Đi nhanh, đi nhanh. Mặt mũi của tớ sắp bị cậu làm cho không còn chút nào nữa rồi."

Trước khi đi, cô nàng móc ra 5 tệ đặt cạnh gói đồ ăn sáng vừa rồi: "Lâm Thiếu Hoa, đây là tiền bữa ăn sáng này, mong cậu bỏ qua cho."

. . .

Nhà ăn Đông Đại cùng nhà ăn Tài Viện không khác nhau là mấy. Bên trong xếp đầy những bộ bàn ghế bằng inox, chỉ cần hơi nhúc nhích là ầm ĩ cả lên. Từ khi hai người ngồi đó, Trần Hán Thăng chỉ cắm đầu vào ăn, làm cho Tiêu Dung Ngư ngồi đối diện cảm thấy có chút tức giận.

"Sao cậu không hỏi thân phận tên kia là gì?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, tên kia thì liên quan cái rắm gì mà phải đi hỏi. Cùng lắm thằng đó chỉ là một trong những người theo đuổi cô nàng mà thôi.

Nhưng hai người vừa mới làm hòa hôm qua, nên Trần Hán Thăng cũng không muốn làm Tiêu Dung Ngư tức giận, cho nên lập tức hỏi: "Anh chàng vừa rồi là ai?"

"Cậu hỏi chẳng có chút thành tâm gì cả. Tớ không muốn chả lời."

Tiêu Dung Ngư đặt đũa xuống nói.

"Không nói thì không nói, làm gì mà căng thế."

Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng. Điều hắn quan tâm lúc này là, đây có phải là buổi "hẹn hò" đầu tiên hay không, nên vội vàng lau miệng hỏi: "Thật ra chúng ta nói chuyện người khác cũng chẳng có tác dụng gì.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch