“Sẽ không.” Nó có keo kiệt cách mấy cũng không keo bằng ký chủ.
Lục Kiến Vi mi mắt cong cong: “Vậy là tốt rồi.”
Nàng đứng dậy đi tới gần lan can, nhìn xuống thiếu niên mồ hôi như mưa trong viện, từ trong ba lô cá nhân lấy ra một thanh kiếm, vỏ kiếm tầm thường không có gì nổi bật.
“A Nguyệt.”
Thiếu niên dừng lại kiếm chiêu, xoay người nhìn lên lầu ba.
Nữ tử đứng dựa vào lan can, tắm mình dưới ánh mặt trời giống như họa trung mỹ nhân, mặt mày rực rỡ.
“Chưởng quầy tỷ tỷ, có phải có việc cần ta làm không?”
Lục Kiến Vi tay cầm trường kiếm ném xuống.
“Chụp lấy.”
Kiếm từ lầu ba rơi xuống, Chu Nguyệt theo bản năng đón lấy, rơi vào tay chỉ cảm thấy cổ tay nặng nề, trọng lượng rắn chắc làm mặt hắn vui sướng không thôi.
Dùng củi lửa luyện kiếm không khác gì dùng cỏ tranh viết chữ.
Chu Nguyệt vội vàng rút kiếm, một đạo quang mang sáng như tuyết hiện ra trước mắt hắn…
Kiếm này nhất định không phải vật tầm thường!
Hắn tuy không thích luyện kiếm, nhưng khi nhìn thấy thanh bảo kiếm này lại đột nhiên sinh ra yêu thích kỳ lạ.
Trước kia trong nhà có phòng binh khí chuyên trưng bày đủ loại binh khí, riêng kiếm cũng có tới trăm thanh, trong phòng không thiếu các loại bảo kiếm.
Theo Chu Nguyệt biết, mỗi một thanh kiếm đều có giá trị xa xỉ, có khi cao tới vài vạn lượng, mà thanh kiếm trong tay hắn lạnh lẽo nghiêm nghị, thế mà lại tuyệt đối không thua kém bảo kiếm trong nhà.
Chu Nguyệt hai mắt run rẩy hỏi: “Tỷ tỷ cho ta thanh kiếm này sao……”
“Luyện kiếm há có thể thiếu kiếm?” Lục Kiến Vi thấy sắc mặt hắn liền biết thanh kiếm này trong mắt Chu Nguyệt tuyệt đối không tầm thường.
“Ngươi cầm lấy mà luyện.”
Chu Nguyệt ngây người, trong mắt có cảm kích và kính trọng, lồng ngực phập phồng kích động, yết hầu như có một cục bông che lấp khiến muôn vàn từ ngữ không thể thốt ra.
Sau khi chua xót qua đi, giọng nói đã tìm được về với cơ thể thì Lục Kiến Vi cũng đã quay về phòng.
“Tiểu Khách, ta muốn học Nhạn Quá Vô Ngân.”
Một quyển sách hơi mỏng rơi xuống trước mặt nàng, Lục Kiến Vi mở ra trang thứ nhất.
Đây là khinh công mà nàng mơ ước từ lâu, tuy không bì được Bất Vấn Lưu Niên, nhưng dù sao cũng là khinh công a!
Mỗi loại võ kỹ đều có số lượng chiêu thức không đồng đều, chỉ khi lĩnh ngộ chiêu thức trước đó mới có thể tiếp tục học phần sau.
Nhạn Quá Vô Ngân tổng cộng có chín thức, tuyệt đại đa số võ kỹ đều có số chiêu thức là chín, phỏng chừng bởi vì chín là chuỗi số.
Thức thứ nhất tên gọi “Phi nhạn”, chim nhạn cũng bắt đầu từ học bay.
Dưới sự chỉ dẫn của tâm pháp, Lục Kiến Vi nhanh chóng lĩnh ngộ kỹ xảo “Phi nhạn”.
Nàng đứng trên sàn nhà, đem nội lực vận chuyển xuống hai chân, nhờ nội lực nâng đẩy mà ngả nghiêng lượn lờ trên xà nhà.
“Bạch.” Tuy nhiên cuối cùng vẫn không thành công, Lục Kiến Vi ngã lăn quay trên sàn.
Có nội công hộ thể, ngã một chút cũng không phải chuyện to tát.
Nàng tiếp tục bò dậy luyện tập, nhưng cho dù Lục Kiến Vi có thiên phú thì võ kỹ cũng phải dựa vào rèn luyện mới quen tay, nàng không ngừng luyện đi luyện lại, không biết vấp ngã bao nhiêu lần rốt cuộc mới học được cách bay nhẹ từ sàn nhà lên xà nhà, giống như chim nhạn nhẹ nhàng ưu nhã bay giữa trời không.
Cảm giác thành tựu dâng lên trong lòng.
Hứng thú học tập của Lục Kiến Vi càng thêm sâu đậm, cái gọi là có một thì ắt có hai, học qua sơ cấp thì sau này sẽ càng thuận lợi chính là như vậy.
Tới lúc Trương bá đánh xe quay về nàng đã học đến thức thứ ba.
Tin tức cá nhân cập nhật.
Kỹ năng: Nhạn Quá Vô Ngân (3/9) (chim nhạn cồng kềnh như ngươi đúng là hiếm thấy)
Lục Kiến Vi:……
Nàng làm lơ nội dung trong ngoặc, trong lòng tràn đầy vui sướng đi xuống lầu.
Trương bá dừng xe ngoài cửa, nghe được trong viện truyền đến tiếng trường kiếm múa may thì trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Có người đang luyện kiếm?
Lão đẩy cửa đi vào.
Chu Nguyệt nhìn thấy Trương bá vội vàng chạy tới, vẻ mặt hưng phấn nói: “Chưởng quầy tỷ tỷ cho ta mượn một thanh bảo kiếm!”