“Ngươi chỉ là một hệ thống, ham tiền như vậy làm gì?”
“Hệ thống cũng cần năng lượng để duy trì vận hành.”
“Phải không?”
“Thích kiểm tra thì kiểm tra, không thì thôi.”
“Phí kiểm tra bao nhiêu?”
“Phải xem ngươi chọn combo nào nữa?”
“……”
Lục Kiến Vi thấy độ keo kiệt của hệ thống lại thăng cấp thì vô cùng tức giận, không phải thấy nàng nhận nhiều lễ vật nên tâm thái không cân bằng, muốn xen vào nhổ lông dê nàng chứ?
Nể tình hệ thống vẫn còn tác dụng, Lục Kiến Vi cũng tình nguyện cho nó chút lợi ích, nàng hỏi: “Có những combo nào?”
“Chỉ kiểm tra căn cốt, 100 đồng; kiểm tra căn cốt và đề nghị tâm pháp, 1000 đồng; kiểm tra căn cốt, đề nghị tâm pháp và đề nghị võ kỹ, 5000 đồng.”
Lục Kiến Vi: “Ngươi là hệ thống dựa vào ăn cướp để lập nghiệp sao?”
Hệ thống: “Như nhau thôi.”
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kiểm tra căn cốt và đề nghị tâm pháp.”
Hệ thống: “Thiên phú căn cốt 75%, trung đẳng; đề nghị tâm pháp: Phù Hồi Kinh. Đã từ tài khoản cá nhân của ký chủ khấu trừ 1000 đồng.”
Lục Kiến Vi đau lòng, nhưng biết làm thế nào được, ai bảo lợi ích Tiết gia cho nàng hấp dẫn như vậy chứ?
Nàng ngước mắt giả vờ lơ đãng nói: “Quý phủ tài lực thâm hậu, nếu thật sự bỏ một số tiền lớn theo đuổi võ học, nói không chừng sẽ có người đáp ứng.”
Tiết Quan Hà hổ thẹn cúi đầu, bàn tay dưới bàn nắm chặt.
“Thật không dám giấu giếm, Quan Hà quả thực từng bái sư, chỉ là…” Tiết Bình Sơn thở dài: “Tiền tài một xu cũng không thiếu nhưng không học được một nửa chiêu thức ra hồn, sư phụ dạy hắn đều nói hắn học không thông, là tên đầu gỗ không có thiên phú tập võ.”
Sợ Lục Kiến Vi ghét bỏ, Tiết Bình Sơn lại giải thích: “Chỉ cần có thể học một nửa chiêu thức là được, không cần học thật tốt, người có ngốc đến đâu cũng không thể một chút cũng học không vào chứ?”
Mà cho dù có thật sự học không được thì cũng lời được một đoạn tình nghĩa sư đồ, có phần ân tình này về sau nhi tử gặp chuyện, Bát Phương khách điếm cũng không thể không ra mặt chống lưng.
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Các ngươi không sợ ta lấy tiền xong sẽ không dạy sao?”
“Lục chưởng quầy lòng dạ chính trực, được chính là được, không được chính là không được, ngài mở khách điếm tại đây đã là phúc khí cho bá tánh Lâm Nguyệt Thôn, cũng chính là phúc khí của Vọng Nguyệt Thành.” Tiết Bình Sơn không tiếc lời khen ngợi.
Lục Kiến Vi trầm ngâm một lúc lại hỏi Tiết Quan Hà: “Có biết nấu ăn không?”
“Biết! Ta biết!”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Ta không thu đồ. Nhưng ——”
Phụ tử Tiết gia mở to hai mắt, hô hấp dồn dập.
“Nếu Tiết công tử không chê thì có thể ở lại khách điếm, ta sẽ tự dạy hắn võ nghệ. Nhưng có học được hay không còn phải xem chính hắn.”
Tiết Quan Hà kích động mặt mũi đỏ bừng, hắn đứng phắt dậy, ghế dài cọ xát với sàn nhà phát ra động tĩnh chói tai làm người ta ê răng.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Lục Kiến Vi, quỳ sập xuống đất thi đại lễ, hai mắt rưng rưng trịnh trọng nói:
“Sư phụ!”
Lục Kiến Vi than nhẹ: “…… Ta đã nói là không thu đồ đệ.”
Một ngày là sư, chung thân là phụ. Tình sư đồ ở thế giới này chú trọng quy củ, Lục Kiến Vi không muốn còn trẻ đã phải làm mẹ, có trách nhiệm với cuộc đời của người khác.
Tiết Quan Hà nhấp nháy môi nói: “Sư phụ, sau này đồ nhi sẽ hiếu kính ngài! Nếu ngài không thích ta gọi ngài là sư phụ, sau này ta không gọi nữa, nhưng ở trong lòng ta ngài vĩnh viễn vẫn là sư phụ.”
Lục Kiến Vi: “……”
Thôi thôi, tùy hắn vậy.
“Ngươi đứng lên trước đi.”
Chờ Tiết Quan Hà quay lại chỗ ngồi nàng mới tiếp tục nói: “Ngươi thích võ kỹ nào? Kiếm pháp hay đao pháp, ngươi có thể chọn một cái, đương nhiên nếu ngươi học nhanh cũng có thể cùng lúc chọn nhiều cái.”
Lời này vừa nói ra bốn người lâm vào trầm mặc.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Có vấn đề sao?”
Chu Nguyệt dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Chưởng quầy tỷ tỷ, thật sự có thể tùy tiện chọn sao? Võ kỹ nào ngươi cũng có?”
Lục Kiến Vi: “Vì sao lại không thể?”
Bốn người: “……”
Cho dù là đại tông phái giang hồ cũng không tùy tiện lấy ra đủ loại võ kỹ như vậy a!
Bát Phương khách điếm rốt cuộc có lai lịch gì?
Phụ tử Tiết gia lại cảm thấy mình nhặt được bảo bối, sư phụ này bái rất đáng!
Tiết Quan Hà hưng phấn đến chóng mặt nhức đầu, nói ra câu nói đáng sợ nhất đời này: “Chưởng quầy, ta không biết mình thích hợp loại nào, có thể thử tất cả được không?”