Lục Kiến Vi đau lòng cắn răng mua Sơn Tinh Kiếm, tài khoản chỉ còn lại 300 lượng, nàng trực tiếp lướt đến khu vực bán đồ hằng ngày mua mấy bộ quần áo.
Không thể không nói quần áo trong thương thành không chỉ đẹp mà chất lượng còn cao cấp, một bộ cũng chỉ mấy trăm văn tiền.
Ngoài các bộ váy tiên nữ xinh đẹp ra, nàng còn chọn mấy bộ kính trang thuận tiện hành tẩu giang hồ đem bỏ vào trong ba lô cá nhân dự phòng.
Đồ trang sức, phấn mặt, hoa tai, hương phấn, đồ dùng tắm rửa đều mua mấy bộ. Có cô nương nào không muốn trang điểm xinh đẹp thơm tho đâu chứ?
Những đồ này cùng lắm chỉ tốn vài lượng bạc.
Cảm giác mua sắm thật tuyệt vời!
Dạo xong khu đồ sinh hoạt, Lục Kiến Vi lại mở danh sách dược phẩm ra xem, bên trong trưng bày đủ loại thuốc bột, thuốc viên linh tinh, có trị ngoại thương, nội thương, còn có độc phấn phòng thân ngăn địch.
Dược phẩm không rẻ, Lục Kiến Vi chọn mua dược vật trị ngoại thương, khắc chế nội thương, lại mua thêm vài bình độc phấn hiệu quả khác nhau, tất cả đều bỏ vào trong ba lô cá nhân.
Riêng dược phẩm đã tốn hơn của nàng một trăm lượng. Hai trăm lượng còn lại giữ lại dùng khi khẩn cấp.
Sau khi thỏa mãn cơn mua sắm, Lục Kiến Vi thu hồi tâm thần, từ ba lô lấy ra Bất Vấn Lưu Niên bắt đầu nghiên cứu.
“Tiểu Khách, quyển bí tịch này tại sao chỉ có bảy thức?” Võ kỹ cơ bản khác đều là chín thức a.
Hệ thống: “Bảy thức đủ dùng rồi.”
“Hai quyển còn lại không phải cũng bảy thức chứ?”
“Không sai.”
Lục Kiến Vi không tỏ ý kiến, cẩn thận lĩnh ngộ thức thứ nhất.
Tầng thứ nhất của Bất Vấn Lưu Niên tên Lưu Niên Thệ, nếu trước đó nàng chưa tiếp xúc qua khinh công thì sẽ không biết được sự chênh lệch giữa các loại khinh công là như thế nào.
Nhạn Quá Vô Ngân nàng đã lĩnh ngộ tới thức thứ tư, thế nhưng uy lực thức thứ nhất của Bất Vấn Lưu Niên lại không thề kém hơn thức thứ ba của Nhạn Quá Vô Ngân.
Không hổ là tinh phẩm do hệ thống đề cử!
So với Nhạn Quá Vô Ngân, Bất Vấn Lưu Niên càng thêm tinh diệu huyền ảo, Lục Kiến Vi thế mà lại có chút cảm giác mình có thể triệt để chưởng khống môn khinh công này, sau này công phu chạy trốn trên giang hồ, nàng xếp thứ hai không ai dám tranh thứ nhất.
Lầu một phòng tiểu nhị.
Chu Nguyệt giúp Tiết Quan Hà sắp xếp phòng xong lại dặn dò hắn quy củ khách điếm, nói xong liền xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Tiết Quan Hà gọi hắn lại: “Cấm ẩu đả rốt cuộc là có ý gì?”
Chu Nguyệt: “Ý trên mặt chữ, bất kỳ ai chỉ cần đặt chân vào khách điếm thì không thể ẩu đả đánh nhau.”
Tiết Quan Hà ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
“Ta cũng không biết.” Chu Nguyệt lắc đầu: “Có điều ta đoán là do chưởng quầy tỷ tỷ không thích đánh đánh giết giết, ngươi xem nàng ăn mặc xinh đẹp như thế, khẳng định là không muốn huyết tinh làm ô uế váy áo nàng.”
“Có đạo lý.” Tiết Quan Hà cao hứng nói: “Vậy thì ta an tâm rồi.”
Chí ít bên trong khách điếm có thể bảo đảm an toàn.
Sau khi Chu Nguyệt rời đi, Tiết Quan Hà nôn nóng mở ra Phù Hồi Tâm Kinh.
Đây chính là nội công tâm pháp!
Trước đây hắn từng ra giá cao, nhờ vả nhiều người nhưng cũng không mua được một quyển nội công tâm pháp. Hiện tại chưởng quầy lại hào phóng tặng hắn một quyển!
Tiết Quan Hà hốc mắt ửng đỏ, trong lòng đầy cảm kích, yêu quý vỗ về trang giấy, bắt đầu lĩnh ngộ tâm pháp tầng thứ nhất.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp phải khó khăn, không ngờ lại vô cùng thuận lợi, có lẽ chưởng quầy nhìn ra căn cốt hắn nên mới cố tình chọn tâm pháp thích hợp.
Sau này hắn nhất định phải hiếu kính chưởng quầy thật tốt!
Sáng sớm hôm sau, Tiết Bình Sơn lại lần nữa đi vào khách điếm, đồng thời dâng lên lễ vật bái sư và phí nhập học.
Lễ vật bái sư tổng cộng có tám kiện trân bảo, đồ sứ, trân châu, ngọc ngà, tơ lụa. Không có món nào không giá trị liên hành, phí nhập học lại hơn ba ngàn lượng.