“Quy củ bổn tiệm cấm tất cả các hình thức ẩu đả, bao gồm cả so tài.”
Yến Phi Tàng không kiên nhẫn nói: “Giấu đầu lòi đuôi là hành vi của loài chuột nhắt.”
Lục Kiến Vi bỗng thu hồi ý cười, gằn từng chữ: “Ngươi tự cho mình là ai, ngươi muốn đánh là đánh, giang hồ đều là cha mẹ ngươi chắc?”
Loại người này chính là thiếu đòn!
Mọi người: “……”
Chu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Hắn luôn cho rằng chưởng quầy tỷ tỷ là người hiền lành, ôn nhu, không ngờ nàng còn biết nói mấy lời sắc bén như vậy.
Tiết Quan Hà không nghĩ nhiều, thấy sư phụ mắng Yến Phi Tàng thì cũng mắng theo: “Đúng vậy, ngươi chạy vào trong tiệm chúng ta nói đánh là đánh, chúng ta còn làm ăn được nữa không? Đúng là không có gia giáo!”
Trương bá há miệng thở dốc, sau đó cũng đành mặc kệ, thôi vậy, dù sao vị cao thủ trong khách điếm cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Yến Phi Tàng: “……”
Hắn hành tẩu giang hồ đến nay chưa bao giờ bị người ta mắng. Giang hồ có quy củ bất thành văn, nếu có người mời ngươi so tài thì thông thường đều phải đồng ý, nếu không sẽ bị mắng là rùa đen rút đầu.
Yến Phi Tàng tìm người so tài nhiều năm như vậy cũng không có ai cự tuyệt. Hiện tại hắn vô cùng hoang mang.
“Tại sao không muốn so tài với ta? Người tập võ chẳng lẽ không nên dựa vào chiến đấu mà trưởng thành sao?”
Lục Kiến Vi đứng đó khoanh tay nhìn hắn.
“Ngươi còn không đáng để ta ra tay.”
Mọi người: “……”
“Ta cũng không cùng nữ nhân so tài.” Yến Phi Tàng nhíu mày nói: “Người ta muốn so tài không phải ngươi.”
Lục Kiến Vi cạn lời, tên này còn kỳ thị nữ nhân.
Lời của nàng càng không buông tha hắn: “Bổn tiệm chỉ kinh doanh không ẩu đả, huống hồ đao pháp ngươi căn bản không đáng nhắc tới, ta tiếc thì giờ so tài với ngươi.”
Nàng hùng hổ tỏ ý: Ngươi không xứng!
Lữ Hồ Điệp cũng không khỏi hít hà một hơi, sau đó che miệng cười nói: “Ai ô ô, cô nương kiên cường như nàng ta chưa từng gặp qua.”
Ngụy Liễu không khỏi lo lắng: “Nàng nói lời này nếu đắc tội Yến đại hiệp thì phải làm sao?”
Mới vừa rồi ở ngoài viện nàng nghe thấy danh hào Yến Phi Tàng còn vừa kinh vừa mừng, nhưng hiện tại thấy hắn áp bức một cô nương nhược liễu phù phong như Lục Kiến Vi, trong lòng đột nhiên hơi có chút không vui.
Ỷ bản thân là giang hồ tiền bối người khác không dám đắc tội.
“Không đáng nhắc tới?” Yến Phi Tàng chưa bao giờ bị người ta nhục nhã như thế, hắn cả giận quát: “Chỉ là một nha đầu không có căn cơ võ học lại dám ăn nói hàm hồ!”
Hắn cả đời này kiêu ngạo nhất chính là đao pháp, không tới lượt người khác buông lời nhục mạ.
Lục Kiến Vi không sợ chút nào: “Ngươi quá ngạo mạn, sự ngạo mạn của ngươi đã định sẵn đao pháp ngươi không thể tiến xa, ngươi bao nhiêu năm rồi chưa tiến bộ? Cho dù ngươi tìm bao nhiêu ngươi so tài cũng không rũ bỏ được sự thật ngươi là kẻ vô tích sự.”
Lục Kiến Vi nói chuyện cực kỳ tàn nhẫn: “Ngươi đến giới hạn rồi.”
“Muốn đột phá bình cảnh không?” Lục Kiến Vi một câu ngăn hắn lại.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta biết ngươi không tin, không bằng chúng ta đánh cược.”
“Cược gì?”
Lục Kiến Vi mặt lộ ý cười, ngữ điệu quay về ôn nhu.
“Ngươi ở trước mặt ta thi triển đao kỹ, chúng ta liền cược —— ta một nha đầu không hề có căn cơ võ học có thể tìm ra được sơ hở của ngươi hay không.”
Yến Phi Tàng im lặng không nói.
“Chưởng quầy không thích đánh đánh giết giết.” Tiết Quan Hà vô cùng có mắt nhìn, lên tiếng thay sư phụ: “Nàng không thể vì ngươi mà phá vỡ quy củ khách điếm, như thế đã đủ cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi có phải không dám?”