Sau một khắc đồng hồ, khu đông nội thành, trước cửa tổng đà Thiên Lang bang.
Hai tráng hán mặc áo đen thêu đầu sói trên ngực đang dựa tường nói chuyện phiếm.
Thấy Vương Chấn mang theo một người trẻ tuổi tới, hai người không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn nói chuyện phiếm.
"Hai vị huynh đệ, bang chủ ở bên trong à?"
Vương Chấn chủ động tiến lên hỏi.
"Đang bên trong luyện công."
Một người trong đó tuỳ tiện trả lời.
Vương Chấn nghe vậy liếc mắt ra hiệu cho Trần Triệt, sau đó đi vào trước, Trần Triệt thì theo sát sau lưng hắn.
. . .
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mới vừa vào trong viện, Trần Triệt liền nhìn thấy trong sân có một nam tử trung niên râu ngắn, mặc áo xám đang luyện quyền.
Mỗi khi nam tử trung niên ra một quyền đều sẽ có tiếng nổ, thanh thế có chút doạ người.
"Đây là bang chủ.Thiên Lang bang, Phùng Đại Xuyên. . ."
Lòng Trần Triệt hơi lạnh.
Lúc đi trên đường, hắn biết được thêm không ít tin tức liên quan đến võ giả ở Thạch Hỏa thành.
Thật ra ở Thạch Hỏa thành có rất ít võ giả từ Thiết Cốt trở lên, không cao hơn hai mươi người.
Lại thêm những người này ngày thường rất ít lộ diện, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, võ giả Thiết Cốt cảnh xem như cường giả một phương trong Thạch Hỏa thành.
Võ giả Thiết Cốt cảnh lâu năm như Phùng Đại Xuyên này càng là người nổi bật trong đó.
Theo cữu cữu giới thiệu, Phùng Đại Xuyên bước vào Thiết Cốt cảnh đã mười hai năm, võ giả Thiết Cốt cảnh từng thua vào tay hắn có hơn bảy tám người.
"Hẳn là người này mạnh hơn La Hùng nhiều."
Trần Triệt âm thầm so sánh.
. . .
Phùng Đại Xuyên phối hợp luyện quyền, Vương Chấn cùng Trần Triệt đứng một bên không dám quấy nhiễu.
Uớc chừng nửa khắc đồng hồ về sau, Phùng Đại Xuyên mới thu công.
Nhưng hắn vẫn không phản ứng Vương Chấn và Trần Triệt mà đi tới chậu rửa mặt mà nha hoàn đã chuẩn bị cách không xa để rửa mặt, sau đó mới chậm rãi đi đến trước mặt hai người.
Vương Chấn nhìn thấy vội vàng cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Trần Triệt học theo, một mặt khiêm tốn, tựa như lâu la.
"Vương Chấn, người trẻ tuổi này là ai?"
Phùng Đại Xuyên liếc Trần Triệt một cái, cười hỏi.
Vương Chấn nghe vậy cúi đầu chắp tay nói: "Bang chủ, đây là cháu trai của tại hạ, bởi vì ngưỡng uy danh của bang chủ cho nên cố ý nhờ tại hạ giới thiệu, muốn gia nhập Thiên Lang bang chúng ta."
Phùng Đại Xuyên nghe xong nhìn về phía Trần Triệt, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn thấy người này có chút giống người đọc sách.
Thiên Lang bang ̉ không cần loại người này.
Không đợi hắn mở miệng, Vương Chấn tranh thủ bổ sung: "Bang chủ, ngươi đừng nhìn ta cháu trai của ta mi thanh mục tú không giống người tập võ, thật ra hắn đã bước vào Khí Huyết cảnh."
"Ồ? Chuyện này là thật?"
Phùng Đại Xuyên cảm thấy bất ngờ.
Người trẻ tuổi trông cũng chưa tới hai mươi, còn xuất thân. . . Nếu là cháu Vương Chấn, chắc chắn xuất thân cũng rất bình thường.
Xuất thân bình thường, còn trẻ như vậy mà đã bước vào Khí Huyết cảnh, tư chất có thể nói là tương đối khá.
"Chính xác mười phần."
Vương Chấn trịnh trọng nói.
Phùng Đại Xuyên hứng thú, lúc này đi tới trước mặt Trần Triệt.
"Tên gọi là gì? Lớn bao nhiêu?"
"Tiểu nhân họ Trần tên Triệt, năm nay mười chín tuổi."
Trần Triệt cúi đầu trả lời.
"Thấy cái tạ đá bên kia sao? Ngươi đưa nó tới đây."
Phùng Đại Xuyên chỉ chỉ một cái tạ đá nói.
Trần Triệt nghe xong lập tức chạy đến cái tạ đá kia, sau đó giơ cầm lên đi tới trước mặt Phùng Đại Xuyên rồi chậm rãi buông xuống.
Toàn bộ quá trình không tính là dễ dàng, nhưng cũng không cố hết sức.
"Không sai, coi như không tệ! Nhưng thiên phú thế này vì sao muốn gia nhập Thiên Lang bang ta?
Chẳng lẽ đến nay đều không có đại gia tộc nào nhìn trúng ngươi sao?"
Phùng Đại Xuyên tán thưởng vài câu sau đó lại dò hỏi.
Là người đứng đầu một bang, cường giả hiếm có ở Thạch Hỏa thành, tự nhiên hắn không phải người ngu.
Dưới tình huống bình thường, một võ giả có thiên phú xuất chúng căn bản không cần đến Khí Huyết cảnh liền sẽ bị một vài gia tộc lớn phát hiện.
Người giống Trần Triệt tuổi này đã nhẹ nhàng bước vào Khí Huyết cảnh, lại còn cần mình tìm thế lực đầu nhập vào, rất là hiếm thấy.
Vương Chấn nghe vậy sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Mặt Trần Triệt đỏ lên, có chút ngại ngùng trả lời: "Bang chủ, thực không dám giấu giếm, lúc nhỏ tại hạ mắc bệnh hiểm nghèo, gốc bệnh không dứt, đôi khi sẽ ho khan. . . Cho nên chuyện này. . . Khụ khụ. . ."
Nghe xong, Phùng Đại Xuyên lập tức liền không còn hứng thú.
Thì ra thân thể có vấn đề.
Dạng người này dù thiên phú cho tốt cũng không bao nhiêu tác dụng.
Đừng thấy hiện tại tiểu tử này thuận lợi bước vào Khí Huyết cảnh, nhưng nếu như hắn tiến thêm một bước, vấn đề thân thể sẽ phóng to, cuối cùng trở thành bình cảnh vĩnh viễn không đột phá nổih.
Mà. . . Có đôi khi sẽ ho khan?
Nếu đang đánh nhau mà phát bệnh, đó không phải là đường chết sao?
Khó trách muốn tìm tới chỗ ta. . .
Trên đời này quả nhiên không có bánh từ trên trời rơi xuống.
Phùng Đại Xuyêng có chút thất vọng.
Nhưng bụng dạ cực sâu, hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài.
"Thì ra là thế.
Không có chuyện gì , chờ thực lực mạnh lên, ngươi có khả năng đi tìm một vài phương pháp chữa bệnh.
Thiên hạ này to lớn, vô số kỳ trân dị bảo vô số, chứng ho khan nho nhỏ không tính là cái gì."
An ủi Trần Triệt một câu xong, hắn nhìn về phía Vương Chấn.
"Vương Chấn, Thiên Lang bang thu chúng ta thu người này.
Lát sau đi đi phân đường giao năm lượng bạc, lĩnh hai bộ trang phục.
Còn quy củ trong bang thì ngươi nhớ dạy hắn."
"Đa tạ bang chủ!"
Vương Chấn chắp tay cảm tạ.
"Đa tạ bang chủ!"
Trần Triệt phụ họa theo.
Phùng Đại Xuyên khoát tay áo, quay đầu nhìn về phía tòa nhà sau lưng.
"Tiểu Đào, lấy bản Điệp Lãng công lấy đây."
"Tuân lệnh!"
Trong nhà có giọng nữ trong trẻo truyền ra, ngay sau đó là một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn cầm lấy một bản bí tịch cũ bước nhanh tới.
Phùng Đại Xuyên nhận lấy bí tịch, đưa cho Trần Triệt.
"Ngươi ở chỗ này học thuộc đi, nửa canh giờ đủ để ngươi nhớ rõ nội dung tu luyện Đồng Bì cảnh?"
"Cái này. . . Đủ. . . Đủ!"
Trần Triệt tỏ vẻ không tự tin, nhưng vẫn tranh thủ gật đầu nhận lấy bí tịch.
Phùng Đại Xuyên thấy cảnh này cười nhạt một tiếng, sau đó lại đi sang bên cạnh luyện quyền.
Trần Triệt nhanh chóng lật bí tịch ra xem, khuôn mặt trà đầy sự lo lắng.
Trên thực tế thì trong lòng đã hắn đã nở hoa.
Phùng Đại Xuyên cho hắn bí tịch Điệp Lãng công này là cả bộ, bên trong không chỉ có pháp quyết tu luyện Đồng Bì cảnh, thậm chí còn có Thiết Cốt cảnh cùng với các cảnh giới cao hơn. . .
Bản công pháp hoàn chỉnh có tới hơn vạn chữ.
Trong đó Đồng Bì cảnh hơn hai ngàn chữ.
Người bình thường trong nửa canh giờ ghi nhớ hơn hai ngàn chữ đều phải cố hết sức, nào có thời gian xem công pháp phía sau?
Nhưng hắn không giống nhau!
"Trạng thái quá tải, mở!"
Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Vừa mở trạng thái quá tải, hắn lập tức nhìn là nhớ.
Chỉ trong gần nửa khắc, hai ngàn chữ đầu của Điệp Lãng công đã bị ghi nhớ.
Thấy Phùng Đại Xuyên luyện công chăm chú, hắn lặng lẽ rời vị trí, trốn đến bên một gốc cây, bắt đầu nhớ nội dung phía sau.
Sau nửa canh giờ.
Toàn bộ bản Điệp Lãng công này đã bị hắn ghi vào trong đầu.