Lúc này cửa lớn đã mở, Trần Triệt nhìn thấy Trương Nhược Viễn đang lẻ loi một mình trong sân chờ hắn.
"Trương huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Trần Triệt cười, đi vào trong viện.
Trương Nhược Viễn thấy hắn liền bước lại đón.
"Trần huynh, thực sự có lỗi, thời gian quá vội vàng, viện này còn chưa quét dọn kỹ."
"Không sao, lúc sau tự ta sắp xếp."
Trần Triệt nhìn quanh rồi cười hỏi: "Tòa nhà này khiến ta rất hài lòng, Trương huynh, không biết một tháng cần trả bao nhiêu tiền?"
Trương Nhược Viễn nghe vậy lấy ra văn thư thuê nhà đưa cho Trần Triệt.
"Một tháng năm lượng bạc, nhưng ta đã trả giúp ngươi ba tháng."
Trần Triệt nghe xong có chút kinh ngạc.
Trương Nhược Viễn lại tỏ vẻ áy náy.
"Trần huynh, đều tại ta thích việc lớn hám công to.
Mấy ngày nay trong nhà buộc ta giao thực đơn mấy món ăn đặc sắc kia.
Ta đoán không bao lâu nữa tất cả quán rượu Trương gia đều sẽ có những thức ăn kia. . .
Mà lợi nhuận từ những quán rượu kia. . . Ta không cho được ngươi."
Trần Triệt nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại cười an ủi: "Không có chuyện gì, ít nhất đã để Trương huynh ngươi lên được đầu sóng ngọn gió một chút đúng không?"
"Ai. . . Trần huynh, ngươi đừng nói, không chỉ mấy món ăn thôi.
Ngươi không biết, những thoại bản mà ngươi viết thật sự rất được hoan nghênh.
Trước đó ta lừa bọn họ nói là do ta viết.
Hiện tại mỗi ngày phụ thân đều nhốt ta sáu canh giờ, để cho ta chuyên tâm viết thoại bản, nhưng ta làm sao mà viết ra được. . .
Ta sợ sớm muộn gì cũng lộ ra, đến lúc đó bọn hắn sẽ tìm tới ngươi."
Trương Nhược Viễn tố khổ.
Trần Triệt lại không hoảng hốt.
Hiện tại hẵn đã gia nhập Thiên Lang bang, là bang chúng cao cấp.
Trương gia phát hiện thoại bản do hắn viết thì có thể làm thế nào?
Có thể bắt hắn giam lại để viết thoại bản hay sao?
Có câu nói rất hay, đánh chó. . .
Được rồi, hiện tại lưng tựa đại thụ, lòng không hoảng hốt.
Cùng lắm thì hợp tác với Thiên Lang bang chứ sao.
Nhưng bởi vì bận tâm đến cảm nhận của Trương Nhược Viễn, hắn không có nói ra những lời này.
"Trần huynh, ngân phiếu này ngươi cất kỹ."
Lúc này Trương Nhược Viễn lại móc ra một tấm ngân phiếu nhét vào tay Trần Triệt.
Thấy trên ngân phiếu viết "Năm mươi lượng", con ngươi Trần Triệt co rụt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy sau khi tới thế giới này.
"Trương huynh, ngươi đây. . ."
Trần Triệt không có vội vã tiếp nhận ngân phiếu, hỏi thăm một câu trước.
"Trong nhà của ta gần đây đang kiểm tra sổ sách quán rượu, về sau chỉ sợ không thể thường xuyên đưa hoa hồng cho ngươi.
Đây là tất cả tiền riêng của ta, nội thành không dễ sống, ta đưa số tiền này cho ngươi coi như csự chi hoa hồng trước."
Trương Nhược Viễn chân thành nói.
Trần Triệt nghe lời này, trong lòng có chút cảm động.
Bởi vì trang phục bang còn chưa làm xong cho nên hôm nay hắn mặc y phục hàng ngày.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì Trương Nhược Viễn không biết hắn đã gia nhập Thiên Lang bang.
Nếu như tâm tư Trương Nhược Viễn không tốt, hôm nay có thể mang người trong gia tộc tới. . .
Nhưng hắn không chỉ không làm như thế mà còn lấy tiền riêng đưa cho mình.
Không thể không nói, người đúng là bạn chí cốt.
Trong loạn thế thì càng khó có được.
Trần Triệt tiếp nhận ngân phiếu, trịnh trọng nói: "Trương huynh, phần tình nghĩa này ta ghi trong lòng, về sau nếu như có chỗ cần giúp, ngươi cứ mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được, khẳng định không chối từ."
"Có thể nói cho ta biết nội dung cốt truyện tiếp theo của thoại bản không, khi trở về ta cũng dễ ứng phó."
Nhìn tòa nhà lớn này, rốt cuộc trong lòng hắn cũng xuất hiện chút trung thành với thế giới này.
Vội vàng chạy về nhà, Trần Triệt muốn nói cho mẫu thân biết sẽ chuyển vào nội thành.
Vương Nhu đang nấu cơm trưa, nghe nói như thế trực tiếp ngẩn ra.
"Ngươi lấy tiền ở đâu?"
Vương Nhu vô thức hỏi.
"Ta giúp một người bạn làm chút chuyện, hắn dự chi cho ta, nhà kia cũng lớn!"
Trần Triệt nói nửa thật nửa giả.
Thấy Vương Nhu lo lắng, hắn lại bổ sung: "Ngài yên tâm đi, nơi phát ra tiền không có vấn đề.
Dọn tới nhà mới, còn có khả năng ở chung với cữu cữu, rất tốt!"
Vương Nhu không nói gì, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều dừng ở phòng nhỏ.
Đột nhiên, vành mắt nàng đỏ lên.
Thấy cảnh này, lòng Trần Triệt lộp bộp một tiếng.
Hắn quên mất.
Nhà nhỏ này là phụ thân lưu lại. . .
Năm đó phụ thân cùng mẫu thân ở trong phòng này thành thân.
Trong đầu của hắn còn xuất hiện hình ảnh.
Dưới ánh nến, phụ thân đang trong phòng đọc sách, mẫu thân mang thai ở một bên thiêu thùa may vá kiếm sống.
Bây giờ phụ thân mất tích mười chín năm, phòng này liền trở thành kỷ niệm duy nhất của mẫu thân.
Nếu như dời đi. . . Kỷ niệm cuối cùng của mẫu thân cũng mất.
"Mẫu thân vẫn không bỏ xuống được. . ."
Trần Triệt có chút chua xót, nhưng hắn không biết nên an ủi ra sao.
Phòng bếp nhỏ trở nên yên tĩnh, một lát sau, Vương Nhu dụi khóe mắt, quay đầu nặn ra một nụ cười nói: "Chuyển đi, nơi này quá nhỏ, ngươi một mực ở lại nơi này cũng không cách nào lập gia đình."