Hắn không muốn lấy vợ chắc là có nguyên nhân nào đó.
Bởi vì Phệ Nguyên quá mức đặc biệt nên Trần Triệt không muốn lấy vợ, không muốn bên cạnh có người quan sát mỗi ngày.
Một phương diện khác thì do thẩm mỹ của hắn còn chưa đồng bộ với thế giới này cho nên đến nay vẫn chưa thấy nữ tử làm hắn động lòng.
Còn̉ cữu cữu thì không giống.
Hắn đã hai mươi tám, không thể không muốn lấy vợ sinh con mà không có lý do.
Nói đến lấy vợ sinh con hắn liền rời đi. . .
Phản ứng này cũng hơi quá.
Tất nhiên là có chuyện ẩn̉ bên trong.
Rảnh rỗi đi hỏi thăm một chút mới được.
Trần Triệt yên lặng ghi nhớ chuyện này.
. . .
Ngày lại ngày trôi qua.
Ban ngày Trần Triệt làm công việc trong bang, chạng vạng trở về cùng cữu cữu luận bàn, ban đêm về phòng của mình lặng yên luyện công.
Vài ngày trôi qua nhưng hắn không những không quên chuyện của cữu cữu, ngược lại càng để ý tới.
Bởi vì hắn cảm giác kể từ khi nhắc đến chuyện kết hôn với cữu cữu, cữu cữu trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều.
. . .
Trưa hôm nay.
Trong một quán rượu nhỏ đối diện sòng bạc Nguyên Bảo, Trần Triệt cùng một người trẻ tuổi mặc trang phục Thiên Lang bang vừa uống một vừa nói chuyện.
Người trẻ tuổi tên Đỗ Bằng, cũng có tu vi Khí Huyết cảnh, năm nay hai mươi sáu tuổi, gia nhập Thiên Lang bang gần mười năm, coi như lão bang chúng.
Qua vài chén rượu, Đỗ Bằng bắt đầu nói nhiều hơn.
"Lão đệ, mặc dù ngươi tuổi trẻ nhưng ngươi cách đối nhân xử thế thật sự rất tốt! Không hổ là người từng đọc sách! Khéo léo hơn mấy tên thô kệch như chúng ta"
Đỗ Bằng vừa nói vừa giơ ngón tay cái với Trần Triệt.
Mặc dù hắn uống say nhưng lời này không phải lời say.
Người trẻ tuổi trước mặt xứng đáng với hai chữ khéo léo.
Mới tới đường khẩu hơn mười ngày mà đã quen thuộc với gần hết các huynh đệ.
Điều này khiến người trời sinh tính chất phác như hắn vô cùng hâm mộ.
"Đỗ đại ca nói đùa, chẳng qua là ta biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện thôi, bản lĩnh thật sự còn kém rất nhiều."
Trần Triệt khiêm tốn nói.
"Ai. . . Ngươi còn trẻ, gấp cái gì, chỉ cần thêm mấy năm nữa, chắc chắn có triển vọng lớn, đến lúc đó cũng đừng quên lão ca ta. . . Nấc!"
Đỗ Bằng vừa nói vừa ợ rượu.
"Tất nhiên rồi!"
Trần Triệt quả quyết vỗ ngực cam đoan, sau đó hắn lại nhỏ giọng dò hỏi: "Đỗ đại ca, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện."
"Ồ? Chuyện gì?"
Đỗ Bằng tùy ý đáp.
"Cữu cữu ta là Vương Chấn, ngươi cũng biết, đã hai mươi tám rồi mà vẫn luôn không muốn thành thân, gia mẫu rất lo lắng nhưng hỏi hắn nguyên nhân hắn lại không nói, ngươi biết lý do sao?"
"Nấc. . ."
Đỗ Bằng ợ một cái, sau đó trên gương mặt đỏ chót lại có vẻ nghiêm túc.
"Ngươi khoan hãy nói, việc này ta biết. . .
Ai, hắn không muốn thành thân, đúng là có thể hiểu."
"Còn mời lão ca nói rõ chi tiết."
Trần Triệt tranh thủ thời gian giơ chén kính Đỗ Bằng.
Đỗ Bằng nhìn quanh, thấy cái bàn ở gần không ai ngồi, lúc này mới thận trọng nói: "Chuyện này khá phức tạp. . .
Ngươi cũng biết ba năm trước đây cữu cữu ngươi đã từng ngồi tù mộ thời gian sao?"
"Ây. . . Không biết."
Trần Triệt trả lời.
Trên thực tế, từ sau khi cữu cữu gia nhập bang phá thì rất ít qua lại với người nhà.
Ngoại trừ ngồi tù do đâm Lưu A Cẩu thì hắn thật sự không biết trước kia cữu cữu đã từng ngồi tù.
Mà lại ngồi tù cùng kết hôn có quan hệ gì?
Chẳng lẽ chuyện kết hôn ở thế giới này còn phải xem có tiền án hay không?
"Ba năm trước đây cữu cữu ngươi ngồi tù. . . Là bởi vì vũ nhục nữ tử nhà lành! Lúc ấy xung quanh đều lan truyền chuyện này.
Càng chết là sau đó nữ tử kia treo cổ tự sát, ngươi nói coi, phát sinh chuyện như thế, còn cô nương nhà ai dám gả cho hắn?"
Đỗ Bằng xích lại gần một chút rồi nói khẽ.
"Cái gì!"
Nghe nói như thế, Trần Triệt cảm giác như thấy sấm sét giữa trời quang, có chút bối rối.
Ba năm trước cữu cữu vũ nhục nữ tử nhà lành. . . Còn khiến người ta treo cổ tự sát?
Chuyện này. . .
Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Triệt bắt đầu không ngừng tìm tòi ký ức có liên quan đến cữu cữu.
Nhưng dù là trí nhớ chủ nhân thân thể lưu lại hay là của chính hắn trong khoảng thời gian này tiếp xúc với cùng cữu cữu đều không có gì có thể liên hệ với chuyện cữu cữu cùng vũ nhục nữ tử nhà lành.
Mặc dù cữu cữu tham gia bang phái, mặc dù dám giết người, nhưng cũng có điểm mấu chốt, sao có thể làm ra loại sự tình này?
"Hắc hắc, không nghĩ ra sao?"
Đỗ Bằng cười hắc hắc nói.
"Đỗ đại ca. . .Chẳng lẽ còn ẩn giấu bí mật gì?"
Trần Triệt nghiêm nghị nói.
Hôm nay hắn nhất định phải biết rõ ràng.
Đỗ Bằng bật cười, có chút khinh thường nói: "A, nói thật, cữu cữu ngươi không phải loại người như vậy, nhưng đường chủ của chúng ta là loại người như vậy nha, ngươi hiểu ý ta chưa?"
Trần Triệt nghe xong liền bừng tỉnh.
"Hắn là cõng nồi cho đường chủ. . ."
Đỗ Bằng vội vàng suỵt.
"Đừng nói lung tung, ta cũng không có tận mắt nhìn thấy, đây đều là ta suy đoán.
Nhưng tám chín phần mười là như thế.
Thật ra không chỉ mình cữu cữu ngươi, trong đường khẩu, mấy người xuất thân tầm thường có mấy ai chưa từng thay hắn cõng nồi chứ?
Ta cũng không ngoại lệ, có một lần đường chủ dẫn người đi đòi tiền nợ đánh bạc, không cẩn thận đánh chết người, cuối cùng ta phải đi làm khổ sai hơn nửa năm. . . Trước trước sau sau bỏ ra bốn năm mươi lượng bạc mới có thể tự do."
"Còn có chuyện thế này. . ."
Trần Triệt nhẹ giọng tự nói.
Hắn đã gặp đường chủ Từ Phong một hai lần.
Người hay cười híp mắt, dáng vẻ rất dễ thân cận, không nghĩ tới lại là loại người này.
Đỗ Bằng lại nói tiếp: "Ai, nhưng việc này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Nói như thế nào đây?
Chỉ có thay đường chủ cõng nồi thì đường chủ mới có thể triệt để tín nhiệm ngươi.
Tương đương với nhập đội đi, chỉ có nhập đội ngươi mới có thể xem như người của hắn, mới có thể an ổn tại Lang Nha đường này.
Ngươi biết không?
Mấy năm qua cũng không phải không có người không nguyện ý cõng nồi thay hắn.
Kết quả đây?
Những người hoặc là tàn phế trong tranh chấp cùng những bang phái khác hoặc là chết lúc ra ngoài thành áp tiêu. . .
Dù cữu cữu ngươi cõng nồi nhưng ít ra hiện tại còn sống.
Chẳng qua là hắn xui xẻo chút, cõng cái nồi hơi đen."
Trần Triệt nghe xong nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
Đỗ Bằng hỏi: "Sao vậy? Cữu cữu ngươi không nói với ngươi chuyện này?"
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
Đỗ Bằng suy nghĩ một chút mới nói: "Ta thấy cữu cữu ngươi đối với ngươi rất tốt, có khả năng đến lượt ngươi cõng nồi, hắn sẽ đứng ra thay ngươi.
Hắn đã cõng nồi to rồi, cõng thêm một cái cũng không có gì.
Hắc hắc, không thể không nói, ngươi có một cữu cữu tốt.
Có muốn mua cho hắn một nàng hay không, Thiên Lang bang cũng không phải không có con đường."
Trần Triệt không nói gì.
Sau một hồi hắn mới đứng lên.
"Đỗ đại ca, đa tạ đã cho biết, bữa này ta mời."
Dứt lời hắn liền xoay người đi đến trước quầy để lại chút bạc vụn rồi trực tiếp trực rời quán rượu.