Sáng sớm ngày thứ hai, trong đại trạch Trương gia.
Trương Nhược Lan trang điểm chỉn chu, cầm theo một tấm gương đồng nhỏ, lúc này kiệu đã được chuẩn bị.
Ngồi vào trong kiệu, lòng nàng có chút khẩn trương.
Trước kia nàng chỉ kết giao một chút thanh niên có tiềm lực để đầu tư, thành không thành cũng không quá quan trọng.
Nhưng chuyện hôm nay có quan hệ đến sự tồn vong của Trương gia.
Phụ thân còn đặt mua thêm một bộ trang sức cho nàng ngay trong đêm, rõ ràng gia tộc cực kỳ coi trọng chuyện này.
Cho nên không thể không khẩn trương.
Kiệu vừa được nâng lên, nàng không nhịn được mà lấy gương đồng mang theo ra.
Nhìn bản thân xinh đẹp động lòng người trong kính, lòng nàng thả lỏng không ít.
Tiếp đến nàng nhìn về phía hộp quà cạnh dùng tơ lụa bọc kỹ bên cạnh.
Trong hộp quà, ngoại trừ có ngân phiếu năm mươi lượng thì còn có một thanh đoản đao huyền thiết, giá trị cũng khoảng năm mươi lượng.
Một đường chủ tân nhiệm của bang phái mà thôi, nàng trực tiếp đưa tới lễ vật trị giá một trăm lạng bạc.
Diện mạo xinh đẹp cùng lễ vật long trọng khiến cho nàng có thêm lòng tin, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Khôi phục tâm tình, nàng lại bắt đầu chờ mong.
Nói thật, sau một thời gian ngắn qua lại với La Hùng, nàng phát hiện này người vô cùng thô bạo, trong lòng liền muốn cách xa.
Nhưng e ngại gia tộc không đồng ý cho nên nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục qua lại.
Nhưng không nghĩ tới La Hùng đột nhiên bị trọng thương, Thiên Lang bang bên này lại có thanh niên tài tuấn xuất hiện.
Chuyện này đối với nàng mà nói là một cơ hội tốt để thoát khỏi La Hùng.
Nghe nói đường chủ tân nhiệm này còn có nhân phẩm rất tốt. . . Là một ứng viên thích hợp cho vị trí hôn phi hơn La Hùng.
. . .
Mang theo chờ mong, kiệu Trương Nhược Lan đi đến phố Đính Kim.
Sau khoảng nửa khắc đồng hồ, kiệu dừng lại trước cống Lang Nha đường.
Trương Nhược Lan chậm rãi xuống kiệu, mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng.
Có hai tên thủ vệ đang đứng gác cổng.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hai tên thủ vệ sáng rực lên khi nhìn thấy nàng, điều này khiến nàng càng thêm lòng tin.
Kiệu phu Trương gia đi tới trước mặt hai tên thủ vệ rồi chào hỏi.
"Hai vị huynh đệ, nghe nói Lang Nha đường có đường chủ mới, Trương gia tới để chúc mừng, xin giúp thông truyền một tiếng."
"Được rồi!"
Thủ vệ là Đỗ Bằng, hắn cười hắc hắc sau đó bước nhanh vào trong đường khẩu.
. . .
Một bên khác.
Trong Lang Nha đường, Trần Triệt đang ngồi đối diện, trò chuyện với một nữ tử yểu điệu mặc quần lục.
Nữ tử này tên Lâm Uyển, là trưởng tôn nữ của Lâm gia, một gia tộc đỉnh cấp ở Thạch Hỏa thành, năm nay mười chín tuổi, chưa có hôn phối.
Nàng không chỉ đưa hậu lễ tới mà còn mơ hồ biểu đạt ý muốn kết thân.
Trần Triệt tâm tình có chút phức tạp.
Có cần thiết hay không?
Không phải chỉ là Tế Thế minh sắp vào thành sao?
Trong một canh giờ buổi sáng, đã có hơn bảy tám tiểu thư gia tộc giàu có muốn kết thân với hắn.
Bây giờ còn có thêm một nàng có trọng lượnh như Lâm Uyển.
"Trần đường chủ! Ngươỉ phải suy nghĩ cho kỹ! Nếu ngươi có thể cưới tiểu thư nhà ta, Lâm gia nguyện ý xuất ra ba gian tiệm thuốc làm của hồi môn!
Tiệm thuốc nha! Ta nghe nói ngươi thường xuyên đến cửa hàng Lâm gia ta mua thuốc đó!
Có ba gian tiệm thuốc này, về sau ngươi không lo thiếu dược liệu rồi!"
Tiểu nha hoàn bên cạnh Lâm Uyển ríu rít nói.
Lâm Uyển đeo mạng che mặt, nghe nói như thế thì phần gương mặt bên ngoài mạng che nhanh chóng đỏ lên, vội vàng quát: "Tiểu Hoàn, đừng muốn nói bậy!"
Trần Triệt yên lặng nhìn chủ tớ hai người biểu diễn.
Đừng thấy Lâm Uyển này mang mạng che mặt, một bộ da mặt rất mỏng, dễ thẹn thùng.
Nhưng hắn nhìn rất rõ, mỗi lần nha hoàn kia nói gì đó to gan, Lâm Uyển đều lén nháy mắt.
"Thật sự là một người thú vị."
Trần Triệt cảm thấy có chút buồn cười.
Nói thật, hắn cũng động tâm.
Lâm gia gần như lũng đoạn toàn bộ buôn bán dược liệu ở Thạch Hỏa thành.
Nếu hắn cưới tiểu thư Lâm gia, về sau có khả năng không thiếu dược liệu.
Diện mạo tểu thư Lâm gia này cũng rất đẹp, tính tình cũng ổn.
Lấy về nhà cũng không tệ nha.
Thế nhưng. . .
Hắn biết rõ, Lâm gia muốn kết thân với hắn là vì e ngại Tế Thế minh.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã tìm hiểu một chút thông tin về Tế Thế minh.
Căn cứ theo những gì từng diễn ra, sau khi Tế Thế minh vào thành sẽ "Cướp phú tế bần", nhưng thông thường bọn hắn sẽ không động vào gia tộc lớn, bởi vì động vào gia tộc lớn dễ dẫn tới nội thành rung chuyển.
Có thể thấy sau khi dược viên Lâm gia bị hủy, ngành dược liệu trong Thạch Hỏa thành đã rung chuyển.
Hiện tại không nói là lên giá, thậm chí đã bắt đầu hạn chế mua sắm.
Có khả năng vì tình cảnh hiện tại nên Lâm gia mới để cho Lâm Uyển tìm đến mình, cố gắng tăng thêm một tầng bảo hiểm.
Nghĩ rõ ràng tất cả điểm then chốt, hắn liền phớt lờ chuyện kết thân.
Một mặt là hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Một mặt khác là bởi vì chưa chắc hắn sẽ gia nhập Tế Thế minh.
Hắn cũng không muốn lừa gạt một cô vợ trở về, sau đó lại dẫn đến ra nhiều chuyện phiền toái.
Dù sao vợ cùng nghĩa phụ cũng khàc nhau, không phải muốn bỏ là có thể bỏ.
. . .
"Không sao, ta thích người thẳng thắn."
Trần Triệt khoát tay áo, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Lâm cô nương, tiểu thư gia tộc lớn như ngươi thật không thể nào hiểu nổi. . .
Nói tóm lại, ta không quá ưa thích dùng chung thân đại sự để trao đổi chút lợi ích.
Thế nhưng, ta nhận một người bằng hữu như Lâm cô nương."
Có thể không nhận sao?
Lâm Uyển vừa tới liền trực tiếp đưa ra dược liệu trị giá trăm lạng bạc ròng, còn nói sau này khi mình đi tiệm thuốc Lâm gia mua dược liệu, sẽ được giảm nửa giá.
Bằng hữu này, nhất định phải nhận!
"Trần đường chủ, ngươi không giống những người khác lắm."
Lâm Uyển chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Trần Triệt tràn ngập sự tò mò.
Rõ ràng là một võ giả nhưng dáng vẻ như một thư sinh yếu đuối.
Rõ ràng phải thường xuyên dùng thuốc nhưng lại có thể bước vào Đồng Bì cảnh sớm thế này.
Thật là kỳ quái nha.
"Ha ha. . ."
Trần Triệt xấu hổ cười một tiếng.
Nha hoàn tên Tiểu Hoàn có chút bất mãn nói: "Ngươi thật sự không biết tốt xấu! Ngươi cũng biết, kẻ muốn cưới tiểu thư nhà ta có thể xếp từ thành nam tới thành bắc?"
"Tiểu Hoàn, im miệng!"
Lâm Uyển nhỏ giọng khiển trách một câu, không thèm diễn nữa.
Chớp chớp mắt với Trần Triệt xong, nàng xích lại gần, nhí nha nhí nhảnh nói:
"Vậy chúng ta làm bằng hữu bình thường được rồi, nhưng ngươi phải đáp ứng một chuyện."
"Chuyện gì?"
Trần Triệt hỏi.
"Nếu như Tế Thế minh vào thành, muốn làm khó Lâm gia, ngươi là bằng hữu của ta, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Đương nhiên, nếu như ngươi gặp khó khăn, ta cũng sẽ không mặc kệ."
Lâm Uyển gọn gàng dứt khoát nói.
Trần Triệt chần chờ một lát, trả lời: "Nếu như ta có thể quản được thì ta sẽ quản."
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong, Lâm Uyển giơ ngón tay út với Trần Triệt.
Trần Triệt hơi sững sờ, sau đó lắc đầu cười một tiếng, vươn ngón út móc nghéo với nàng.
Lâm Uyển cười tít mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Bằng bỗng bước nhanh đến.
"Đường chủ, Trương gia có tiểu thư gì đó, cũng tới chúc mừng ngươi!"