Nếu sớm biết trận pháp này kinh khủng như vậy, có cho các nàng mười lá gan, các nàng cũng không dám tự tiện xông vào.
Chính vào lúc tuyệt vọng, một giọng nói xa lạ bất thình lình vang lên từ trên núi.
“Chơi đủ chưa?”
Hai người ngẩn ra, nhìn theo tiếng nói, thấy được bóng dáng Lục Tiêu Nhiên, hai tay chắp sau lưng, cưỡi gió mà đến.
“Cái gì!”
Cả hai đều run lên, ánh mắt toát ra sự sợ hãi và cảnh giác dày đặc.
Trận pháp này mạnh mẽ như vậy, đến mức Lý ma ma đường đường là cao thủ Tạo Hóa Cảnh cũng không thể đánh bại được. Mà Lục Tiêu Nhiên lại có thể tùy ý đi lại trong trận pháp.
“Quân chúa cẩn thận, kẻ này có tu vi rất mạnh.”
Lý ma ma chắn trước mặt Cơ Vô Hà, Lục Tiêu Nhiên đã bước tới gần.
“Ngươi định làm gì?”
Lục Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng trên người Cơ Vô Hà sau lưng nàng.
“Các ngươi đến địa bàn của ta còn hỏi ta định làm gì à?”
“Ngươi chớ có làm càn, chúng ta chỉ đi nhầm vào đây thôi. Hơn nữa, chúng ta là người của Tử Ninh Vương phủ Đại Chu, nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc của chúng ta thì ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.
Lý ma ma giận dữ mắng, Lục Tiêu Nhiên nhíu mày, thẳng thắn cho một bạt tai.
Uỳnh!
Chưởng lực to lớn, tát Lý ma ma bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tảng đá lớn cách đó không xa, đập nó nát bấy.
Lục Tiêu Nhiên ghét nhất là dài dòng, một cái tát có thể làm xong chuyện thì hắn chắc chắn sẽ không nhiều lời.
“Lý ma ma.”
Cơ Vô Hà sợ hãi hét lên, lập tức rút một thanh bảo kiếm Thiên giai trung phẩm ra, hàn quang lóe lên, chuẩn bị đâm về phía Lục Tiêu Nhiên.
Nhưng!
Lục Tiêu Nhiên chỉ dùng đến hai ngón tay đã dễ dàng kẹp lấy mũi kiếm của nàng.
Cơ Vô Hà đương nhiên đã đoán trước được một chiêu này.
Lục Tiêu Nhiên có thể đánh bại Lý ma ma, một cao thủ Tạo Hóa Cảnh trong giây lát. Bản thân mình chỉ là một Linh Cảnh nhỏ nhoi, đương nhiên không thể dễ dàng gây thương tích cho hắn được.
Cho nên trong nháy mắt khi Lục Tiêu Nhiên kẹp lấy mũi kiếm.
Cơ Vô Hà bất ngờ lấy ra một viên đan dược khắc đầy phù văn xanh thẳm từ trong túi trữ vật.
“Xẹt!”
Sau khi bóp nát đan dược, một ánh điện hiện lên, lôi điện lập tức nổ tung xung quanh.
Trong phạm vi trăm thước đầy rẫy lôi điện, tiếng nổ vang rền tự như cả bầy chim cùng kêu thét.
Đây là pháp bảo hộ thân mà vương tử, vương nữ của Tử Ninh Vương phủ mới có được – Chấn Lôi Đan Thiên cấp thượng phẩm.
Một khi bị bóp nát, sẽ phát ra một kích toàn lực có thể so sánh với đỉnh phong của Kham Ly Cảnh trong phạm vi trăm thước.
Một kích này đã đủ để tạo thành vết thương trí mạng cho Lục Tiêu Nhiên rồi?
Nhưng lôi điện còn chưa tan đi, Cơ Vô Hà đã nghe được giọng nói như ác ma kia.
“Chậc, Chấn Lôi Đan Thiên cấp thượng phẩm, không hổ là vương nữ của Tử Ninh Vương phủ, vừa ra tay đã là số tiền lớn như vậy.”
“Cái gì!”
Đồng tử Cơ Vô Hà co lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
“Sao... sao có thể như vậy được?”
Thậm chí ngay cả Chấn Lôi Đan cũng không thể đả thương được đối phương, hắn rốt cuộc là ai?
Không phải là Thiên Ma Tông sao?
Kẻ mạnh nhất Thiên Ma Tông cũng chỉ mới Phá Vọng Cảnh thôi mà?
Ngay cả Chấn Lôi Đan có thể so với một kích toàn lực của Kham Ly cảnh sơ kỳ mà hắn cũng chống cự lại được sao?
Trên thực tế, bị vây trong trận pháp này, trừ phi có thể loại bỏ được sức mạnh của trận pháp, nếu không muốn tổn thương được Lục Tiêu Nhiên thì đúng là chuyện viển vông.
Một lát sau, lôi điện đã tan đi hoàn toàn, bóng dáng Lục Tiêu Nhiên lại xuất hiện trước mắt nàng lần nữa.
Lông tóc không tổn hao gì, đến cả vạt áo cũng không hao tổn chút nào.
Cơ Vô Hà hoàn toàn sụp đổ.
Ngay giây sau, không đợi nàng phản ứng kịp, Lục Tiêu Nhiên đã cong ngón giữa, gõ lên đầu nàng.
“Ngang bướng.”
Cộp!
Sức lực to lớn đập lên đầu nàng, khiến Cơ Vô Hà trợn trắng mắt hôn mê.
Lục Tiêu Nhiên ngẩn ra, hơi lúng túng sờ mũi.
“Vừa đột phá hai cảnh giới liên tiếp nên lực lượng cũng mạnh hơn nhiều, nhất thời không khống chế được sức lực.”
Ngừng một lát, hắn lại lắc đầu.
“Thôi bỏ đi dù sao thì ta cũng không thể ở trong trận pháp này được, muốn nàng bái sư vẫn mang nàng trở về rồi hãy nói.”
Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên một tay ôm eo Cơ Vô Hà. Lúc chuẩn bị rời đi, hắn nhìn lướt qua Lý ma ma cách đó không xa, bàn tay túm trong hư không một cái, nắm lấy bả vai Lý ma ma bay lên trên núi.
Lục Tiêu Nhiên nhanh chóng dẫn hai người bay lên đỉnh núi.
Vân Ly Ca tu luyện xong, vừa bước ra từ trong phòng mình đã thấy sư phụ một tay ôm một mỹ nữ trẻ tuổi, tay kia xách một lão ma ma.
Trong chốc lát, vẻ mặt hắn bỗng hơi quái dị.
Sư tôn mình lại còn có sở thích như vậy?
Hình như hơi bị bất nhân quá thì phải? Đây không phải hành vi của người quân tử.
Nhưng đối phương là sư tôn mình, có ơn lớn với mình, hắn cũng không tiện đánh giá nhiều.
“Đồ nhi bái kiến sư tôn.”
Vân Ly Ca cúi người thi lễ, Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Vừa lúc, bà lão này giao cho ngươi đó.”
“Ấy? Sư tôn, ta không được đâu.”
“Có gì mà không được, sư tôn tin tưởng ngươi.”
Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên vứt Lý ma ma xuống trước mặt Vân Ly Ca, còn mình thì dẫn Cơ Vô Hà bước vào trong phòng.
Vân Ly Ca nhìn lão ma ma trước mắt, mặt đen như đáy nồi.
Giở trò đồi bại với một nữ tử vốn là chuyện hắn khinh thường. Nhưng chuyện này cho qua, đã thế sư tôn còn đưa cho mình một người già như thế nữa.
Nếp nhăn trên mặt nàng chỉ liếc một cái đã muốn ói rồi, còn phải “khởi nghĩa vũ trang”, “thảo phạt” nàng? Trời ạ, chắc mình gặp ác mộng cả đời mất.
Song Vân Ly Ca bỗng tự tát mình một cái.
“Vân Ly Ca, sao ngươi có thể nghĩ vậy được chứ? Sư tôn là ân nhân của ngươi đấy. Cho ngươi công pháp Đế giai, để ngươi có thể bước chân vào con đường tu luyện một lần nữa. Giờ chỉ bảo ngươi thảo phạt một mụ già mà ngươi cũng muốn ra sức khước từ sao? Ngươi có còn là người hay không? Ngươi xứng đáng với sự khổ tâm bồi dưỡng của sư tôn sao?”
Nghĩ vậy, Vân Ly Ca bèn hít sâu một hơi, nhìn Lý ma ma đang nằm hôn mê trên đất, ánh mắt kiên định, ôm nàng vào trong phòng.