Nếu Thiên Ma tông có phiền toái gì, thì Chỉ Thủy phong của hắn cũng sẽ không yên ổn. Vừa lúc chính hắn tham gia công tác sửa chữa trận pháp, cũng có thể an tâm phần nào.
“Tốt rồi, hai người các ngươi nếu đã không ý kiến gì, thì quyết định như vậy đi. Về sau, hai người các ngươi, có thể đến kho tàng của tông môn, lấy một ít Linh thạch, dùng để sửa chữa trận pháp.”
“Vâng”
Lý Đạo Nhiên ủ rũ đáp lời.
“Vậy được rồi, cuộc họp hôm nay dừng tại đây, giải tán.”
Nghe xong lời của tông chủ, mọi người bỗng như trút được gánh nặng, như vừa hoàn thành một nhiệm vụ, hóa thành điểu thú bay đi bốn phía.
Lý Đạo Nhiên tức nghiến răng nghiến lợi.
“Đám khốn kiếp này, chạy còn nhanh hơn thỏ, đúng là già không đứng đắn.”
Lục Tiêu Nhiên khuyên giải:
“Không sao cả, chung quy phải có người đến làm.”
“Ngươi không tức giận à?”
“Tức giận thì làm được gì?”
“Ta phục ngươi rồi.”
Lý Đạo Nhiên cạn lời, Lâm Khiết khuyên can:
“Ngươi cũng đừng oán giận nữa. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Nếu tông môn đã quyết định rồi, ngươi nên ngoan ngoãn chấp hành đi. Học theo Tiêu Nhiên kia kìa, phải có ý thức nghĩ cho đại cục.”
“Còn có thể làm gì nữa? Tông chủ đã tuyên bố rồi. Cũng chỉ có thể làm thôi.”
Lý Đạo Nhiên trách móc hai câu, rồi đi theo Lục Tiêu Nhiên, cùng tới kho tàng của tông môn.
Nơi này cất chứa tất cả mọi đồ quý giá của tông môn.
Hai người đi thẳng vào phòng của trưởng lão phụ trách cai quản.
“Bái kiến các vị trưởng lão tiền bối.”
“Đạo Nhiên và Tiêu Nhiên đấy à, đến đây, ngồi uống chén trà.”
“Hai người các ngươi sẽ nhận nhiệm vụ tu sửa đại trận của tông môn, càng vất vả thì công lao càng lớn.”
Trong lòng Lý Đạo Nhiên không nhịn nổi sự chua chát, nhưng hắn vẫn cắn răng đáp lời:
“Tất cả vì sự an toàn của tông môn.”
Mọi người gật đầu.
“Không tệ, mấy người hậu sinh vãn bối các ngươi, tận tâm tận lực vì tông môn như thế, cũng coi là may mắn lớn của tông môn ta.”
Lý Đạo Nhiên xua tay.
“Các vị tiền bối nói quá lời. Chúng ta vẫn nói chuyện chính sự đi. Sửa chữa trận pháp cần có linh thạch, phiền các vị trưởng lão cấp cho ta và Tiêu Nhiên tám trăm ngàn viên linh thạch thượng phẩm để chúng ta bắt đầu sửa chữa trận pháp.”
Hắn vừa dứt lời, các vị trưởng lão liền nhíu mày.
“Tám trăm ngàn, con số này, phải chăng quá nhiều rồi. Đệ tử của tông môn càng ngày càng nhiều, chi phí mua đan dược càng ngày càng tăng cao. Tám trăm ngàn linh thạch thượng phẩm trong khoảng thời gian ngắn thực sự không dễ lấy ra được.”
Lý Đạo Nhiên ngẩn ra.
“Vậy... đưa trước cho chúng ta bốn trăm ngàn linh thạch, để chúng ta khởi công trước cũng được.”
Nghe Lý Đạo Nhiên giảm bớt số lượng, đám người không những không vui, ngược lại càng nhíu mày, vẻ không vui trên mặt càng ngày càng thêm.
“Đạo Nhiên à, trong một lúc không thể lấy ra nhiều linh thạch của tông môn như vậy được. Không thì như vậy đi, chờ thêm hai ngày, chúng ta quay vòng xem, rồi đưa cho các người, thế nào?”
Lý Đạo Nhiên tối sầm mặt, hắn không phải là đồ ngốc, sao không thể nhìn ra được các tiền bối này đang chơi hắn?
Vậy phải chờ tới ngày tháng năm nào?
Lỡ như bị tông chủ trách cứ, hắn và Lục Tiêu Nhiên chắc chắn khó thoát tội.
Khi hắn đang chuẩn bị nổi giận, thì Lục Tiêu Nhiên nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn về phía sau.
“Tiêu Nhiên!”
Lý Đạo Nhiên hơi sốt ruột, Lục Tiêu Nhiên lại khẽ lắc đầu, ý bảo hắn đừng gây xung đột.
Ngay sau đó, Lục Tiêu Nhiên mỉm cười tiến lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Các vị tiền bối, ta tính kỹ rồi, lần này sửa chữa đại trận của tông môn, tổng cộng cần đến hai triệu Linh thạch thượng phẩm.”
Nghe đến con số, ánh mắt các vị trưởng lão sáng lên.
“Ồ? Sao người lại cần nhiều linh thạch như vậy? Nhiều hơn gấp đôi con số mà lúc nãy Đạo Nhiên tính ra.”
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
“Sửa chữa trận pháp, tám trăm ngàn Linh thạch đủ dùng, nhưng các vị trưởng lão hỗ trợ tham dự thiết kế, cung cấp linh thạch trợ giúp, vất vả cực nhọc, đương nhiên cũng cần thêm một chút phí vất vả. Một triệu hai trăm ngàn viên Linh thạch kia, là phí vất vả cho các vị trưởng lão.”
Hăn vừa dứt lời, ánh mắt của các trưởng lão hiện lên vẻ hài lòng.
“y da, Tiêu Nhiên, như thế không được đâu. Mấy người chúng ta sao có thể lấy nhiều phí vất vả như vậy?”
Lục Tiêu Nhiên xua tay.
“Không nhiều, không nhiều, ta và Đạo Nhiên đều là người mới, không quá tinh thông trận pháp, tất cả đều phải trông cậy các vị trưởng lão sao?”
Sắc mặt bọn họ hồng hào trở lại, tươi cười rạng rỡ.
“y da, Tiêu Nhiên ngươi đã nói vậy rồi, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt. Như vậy đi, phê duyệt cho hai người các ngươi hai triệu bốn trăm ngàn Linh thạch thượng phẩm, dù sao sửa chữa trận pháp tiêu hao cũng rất lớn.”
“Vậy đa tạ các vị tiền bối.”
“Khách sáo, tất cả mọi người đều làm việc vì tông môn, điều nên làm. Đây là một triệu hai trăm ngàn Linh thạch thượng phẩm, ngươi đếm đi.”
Một vị trưởng lão, quăng ra một cái túi trữ đồ, Lục Tiêu Nhiên dùng thần niệm quét qua, không thèm để ý bỏ luôn vào tay áo.
“Còn đếm cái gì? Các vị tiền bối đều đã chưởng quản kho tàng nhiều năm, chắc chắn không thể sai được. Hai huynh đệ chúng ta xin phép đi trước, khi nào rảnh sẽ đến tìm các vị tiền bối uống trà.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Từ biệt mấy vị trưởng lão, Lục Tiêu Nhiên quay người lại, kéo Lý Đạo Nhiên đang trợn mắt há mồm đi ngay.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, mấy vị trưởng lão vừa vuốt râu vừa cười khẽ.
“Không nhìn ra đấy, đứa trẻ Tiêu Nhiên này, ngộ tính rất cao!”
“Đạo Nhiên còn kém xa lắm!”
“Xem ra sau này, nên dẫn dắt đứa trẻ Tiêu Nhiên này nhiều hơn.”
...
Đi ra khỏi kho tàng, Lý Đạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Lục Tiêu Nhiên giống như thằng ngốc.
“Tiêu Nhiên, đây... đây không phải là hối lộ sao?”
Lục Tiêu Nhiên trợn trắng mắt.
“Đừng nói khó nghe như vậy được không? Hối lộ gì chứ? Đây gọi là cùng hưởng ân huệ! Mọi người cùng nhau phát tài.”