Hơn nữa nét chữ khiến hắn cảm thấy khá quen thuộc.
Nhưng Vương Hạo Nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa, sau khi đọc xong bức thư tình không tên, hắn lại ném nó vào ngăn bàn.
Bên kia.
Sở Bạch cũng đã đến lớp.
Chỉ là sắc mặt của hắn không tốt, vừa nhìn liền biết trong đầu có chuyện gì đó bức bối khó chịu.
Trần Tử Thạch gọi Sở Bạch sang một bên để nói chuyện.
"Hai ngày nghỉ phép vừa rồi, ngươi có thắng được tiền không?" Trần Tử Thạch hồi hộp hỏi.
"Vốn dĩ thắng hơn ba vạn, nhưng mà xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, tất cả... mất sạch rồi." Sở Bạch nhăn nhó nói.
"Ngươi không phải đã nói chắc chắn sẽ thắng sao? Tại sao lại thua? ! Khi nào thì trả lại 1 ngàn tệ cho ta? Cuối tháng này ta phải tặng quà sinh nhật cho Ôn Tịnh đấy?"
"Đừng tức giận, không phải còn một thời gian nữa mới đến sinh nhật của Ôn Tịnh sao? Ta nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền cho ngươi." Sở Bạch an ủi.
"Tốt nhất là nên như vậy!" Trần Tử Thạch rất không vui.
Mặc dù tình bạn của đàn ông đến rất nhanh, nhưng cũng rất dễ nảy sinh mâu thuẫn vì phụ nữ.
Trần Tử Thạch si mê Ôn Tịnh nên mới dành hơn nửa năm để tiết kiệm một nghìn tệ, thậm chí có lúc đói mà không dám ăn.
Chịu khổ nhiều như vậy chỉ để mua một món quà tử tế tặng cho Ôn Tịnh nhân ngày sinh nhật của nàng.
Nếu như Sở Bạch làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, chỉ cần tưởng tượng một chút là biết Trần Tử Thạch sẽ tức giận đến điên như thế nào.
...
"Vương ca, Sở Bạch và Trần Tử Thạch suýt chút nữa cãi nhau."
Vương Hạo Nhiên bảo tiểu đệ chú ý đến nhất cử nhất động của Sở Bạch, có động tĩnh gì đặc biệt phải lập tức thông báo cho hắn.
Bởi vậy, ngay sau khi Sở Bạch và Trần Tử Thạch nói chuyện, đã có người tới nhỏ giọng báo cáo.
"Bọn họ nói chuyện gì vậy?" Vương Hạo Nhiên hỏi.
Tiểu đệ kể lại rành mạch nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người cho Vương Hạo Nhiên.
"Một ngàn hai tiền vốn của Sở Bạch, một ngàn trong đó thật ra là mượn của Trần Tử Thạch, quan hệ giữa hai người này khá là tốt."
"Vậy thì Trần Tử Thạch này có lẽ là vai phụ bên phe nhân vật chính..."
Vương Hạo Nhiên âm thầm suy đoán.
Theo thông lệ của tiểu thuyết đô thị, rất nhiều nhân vật chính sẽ có một tên mập mạp cùng phe.
Ngoại hình của Trần Tử Thạch thực sự rất phù hợp.
"Hệ thống, kiểm tra thông tin của Trần Tử Thạch." Vương Hạo Nhiên muốn xác nhận.
[ Kiểm tra yêu cầu 100 điểm phản phái, kí chủ có muốn kiểm tra không? ]
"Được."
Giao diện rất nhanh xuất hiện.
[ Vai phụ quan trọng: Trần Tử Thạch (phe cánh nhân vật chính) ]
[ Giá trị chiến lực: 69 ]
[ Giá trị mị lực: 57 ]
[ Hào quang vai phụ: Không ]
[ Kỹ năng: Không ]
"Quả nhiên là vậy." Vương Hạo Nhiên xác nhận xong, lập tức hỏi tiếp:
"Hệ thống, một vai phụ quan trọng thuộc về phe cánh của nhân vật chính, nếu ta phá hủy mối quan hệ giữa họ, ta có thể nhận được điểm phản phái và hào quang phản phái không?"
[ Thưa ký chủ, những hành động như vậy sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện ban đầu, có thể nhận được điểm phản phái và phần thưởng hào quang phản phái. ]
"Đã hiểu!"
Vương Hạo Nhiên âm thầm gật đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Giờ Trần Tử Thạch đang có chút mâu thuẫn với Sở Bạch, mấu chốt ở Ôn Tịnh.
Như vậy, mình có thể bắt đầu từ đây.
Nhưng mình phải làm thế nào?
Ôn Tịnh...
Khi Vương Hạo Nhiên nhớ tới cô, hắn bỗng giật mình.
Hắn cầm bức thư tình không tên kia lên, khóe miệng lập tức cười mỉm.
Thảo nào nét chữ này nhìn quen thuộc như vậy.
Đây chính là nét chữ của Ôn Tịnh!
Trên bàn học Ôn Tịnh luôn dán mấy tờ giấy ghi chép học tập có nét chữ của cô.
Vương Hạo Nhiên và Ôn Tịnh thường xuyên đổi chỗ ngồi, tất nhiên sẽ nhìn thấy.
"Thầm mến ta sao? Như vậy thì dễ làm rồi."
Giờ nghỉ trưa.
Nhân lúc Hứa Mộ Nhan không có mặt, Vương Hạo Nhiên đã đến trước mặt Ôn Tịnh.
"Hứa Mộ Nhan vừa bị lão sư gọi đi chấm bài rồi." Ôn Tịnh chủ động nói.
Mỗi lần Vương Hạo Nhiên tới, đều luôn tìm Hứa Mộ Nhan, Ôn Tịnh đã quen từ lâu.
"Ta tới đây để tìm ngươi." Vương Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Ôn Tịnh bằng đôi mắt đào hoa.
Mặt Ôn Tịnh lập tức đỏ lên:
"Ngươi tìm ta làm gì?"
"Có phải ngươi viết cái này không?" Vương Hạo Nhiên đưa cho Ôn Tịnh nhìn bức thư tình không tên giấu sau lưng hắn.
Ôn Tịnh bị dọa sợ, vội vã phủ nhận:
"Không phải là thư tình của ta, không phải ta."
"Thật sao? Nhưng nét chữ trên bức thư này sao có thể giống hệt chữ của ngươi được nhỉ?" Vương Hạo Nhiên lấy ra một tờ giấy nhỏ từ trên bàn của Ôn Tịnh rồi đối chiếu.
Nét chữ này vừa nhìn đã biết là đến từ cùng một người.
Ôn Tịnh biết nàng không thể giấu giếm chuyện này.
"Ta... nếu ta gây phiền phức cho ngươi, vậy cho ta xin lỗi, sau này ta sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa, ta xin lỗi, ta xin lỗi..."
Ngữ khí và dáng vẻ thấp kém vô cùng.
Yêu đơn phương là như vậy đấy.
Càng yêu ai đó, khí thế sẽ càng thấp kém hơn.
Từ thái độ của Vương Hạo Nhiên lúc trước, nàng đã biết đối phương không có hứng thú với mình.
Sở dĩ có nói chuyện, đều là bởi vì nàng cùng bàn với Hứa Mộ Nhan.
Bức thư tình đó chỉ là nàng không kìm nén được tình cảm và muốn nói ra một chút.
Ngay cả cái tên cũng không ghi lại.
Từ đầu đến cuối, Ôn Tịnh không có chút hi vọng nào.
"Ngươi viết văn cũng không tệ." Vương Hạo Nhiên thản nhiên tán thưởng, sau đó ghé sát bên tai Ôn Tịnh nói nhỏ:
"Tối nay sau khi học xong, ta sẽ đợi ngươi ở cổng trường, nhưng mà đừng nói với ai."
Ôn Tịnh cúi đầu, sẵn sàng đón nhận ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là giễu cợt.
Nhưng sau khi nghe những lời nhẹ nhàng bên tai, nàng lập tức phát ngốc.
"Tối nay sau khi tan học? Hắn đợi mình? Chuyện này có ý gì, có ý gì?"
Ôn Tịnh có chút khó tin, cứ ngỡ là mơ, tự mình nhéo đùi mình.
Có đau, rõ ràng là có phản ứng.
Đây không phải là mơ.
Trong suốt buổi tự học chiều tối, Ôn Tịnh chìm đắm trong niềm vui sướng kéo dài.