"Thương thành? Thương thành ở chỗ nào, mở thương thành ra cho ta." Vương Hạo Nhiên thúc giục.
【 Siêu cấp đại phản phái thương thành hiện tại đang trong trạng thái bị khóa, lúc mà điểm phản phái của kí chủ đạt tới 500 sẽ tự động mở ra. 】
"Vậy làm sao mới nhận được điểm phản phái?"
【 Thay đổi hướng đi của nội dung truyện, thành công chèn ép nhân vật chính, tất cả hành động gì mà có lợi đối với kí chủ cũng có thể thu được điểm phản phái.】
Sau khi hệ thống giải thích thì Vương Hạo Nhiên cũng nắm được đại khái, đồng thời trong lòng cũng dần suy nghĩ phương án đối phó nhân vật chính.
"Gọi điện thoại bảo hai tên gia hỏa kia đi tới trường học." Vương Hạo Nhiên sai bảo Phạm Kiếm
"A. . ." Mặt mũi Phạm Kiếm tràn đầy ngạc nhiên.
"A cái gì mà a, nhanh làm theo đi, không nên hỏi gì." Vương Hạo Nhiên nói trước để chặn đầu để cắt ngang một trận nói nhảm của tên tiểu đệ.
"Đúng đúng." Phạm Kiếm lấy điện thoại di động ra lập tức làm theo lời hắn nói
Sau khi cúp máy, Phạm Kiếm báo cáo là hai người Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh đã bắt đầu tới trường học.
Vương Hạo Nhiên gật đầu một cái.
Hai người đi xuyên qua con đường, hướng về phòng học đi đến.
"A, đây không phải đại tẩu sao, buổi sáng tốt lành nha tẩu!"
Phạm Kiếm hướng về bên cạnh không xa kêu đểu cáng một tiếng.
Vương Hạo Nhiên nhìn theo mặt hắn nhìn lại thì nhìn thấy một cô nữ sinh.
Chỉ thấy thân hình nàng cao gầy, một đầu tóc dài đen sẫm xinh đẹp .
Da thịt trắng như tuyết, bên trên gương mặt trái xoan nhỏ, ngũ quan xinh xắn như là lấy tỉ lệ vàng phân bố.
Cho dù là ăn mặc đồng phục phổ thông cũng không cách nào ngăn cản cái khí tức thanh xuân tươi mát kia.
Nữ sinh như vậy cho dù là đặt ở trong đám người cũng có thể nhìn thấy bởi nàng quá nổi bật.
Nàng là Hứa Mộ Nhan.
Là ủy viên học tập trong lớp Vương Hạo Nhiên, cũng là hoa khôi được toàn bộ học viên công nhận.
Tất nhiên nàng cũng là nữ chính, hoặc là chuẩn xác một chút một trong số các nữ chính.
Bởi vì dựa theo tiểu thuyết đô thị, làm sao có khả năng cho nhân vật chính lấy một nữ chính hoa khôi.
Hứa Mộ Nhan học giỏi, trưởng thành lên cũng sẽ xinh đẹp, cùng Vương Hạo Nhiên quả thực giống như là trời sinh một đôi.
Ở trong trường học, vốn không có nam sinh nào ưu tú như là Vương Hạo Nhiên vậy.
Nếu là đặt ở trong hiện thực, Hứa Mộ Nhan này chắc chắn sẽ rất thích.
Nhưng tạo dựng quyển tiểu thuyết này là tác giả đểu cáng, ở bên trong nội dung truyện cưỡng ép thiết lập Hứa Mộ Nhan đối với Vương Hạo Nhiên không có cảm giác gì, thậm chí là còn có chút chán ghét.
Tuy nhiên Vương Hạo Nhiên đối với Hứa Mộ Nhan là thật lòng vô cùng, nàng không nên ghét hắn mới đúng chứ.
Tại sao lại nói như vậy ?
Bởi vì Vương Hạo Nhiên có điều kiện ưu tú như vậy, tuỳ tiện là có thể tán được rất nhiều cô gái.
Nhưng Vương Hạo Nhiên hết lần này tới lần khác đều một lòng với Hứa Mộ Nhan, đối với những nữ nhân khác chẳng thèm ngó tới.
Sau đó nội dung tiểu thuyết phát triển theo chiều hướng Hứa Mộ Nhan bởi vì rất thích nhân vật chính, đối với hắn tuyệt đối một lòng.
Thế là theo nhân vật chính giật dây, Hứa Mộ Nhan thậm chí lợi dụng chuyện Vương Hạo Nhiên thích mình, giúp nhân vật chính đem Vương Hạo Nhiên hại chết.
Mà lúc Vương Hạo Nhiên sắp chết, bởi vì quá yêu thương sâu sắc Hứa Mộ Nhan nên hoàn toàn không có trách nàng!
Nội dung gốc của truyện, Vương Hạo Nhiên thật là đáng thương.
"Do là tên tác giả ngốc bức kia nên mới có kết quả bi kịch như vậy xảy ra ở trên người ta!" Trong lòng Vương Hạo Nhiên thầm mắng một tiếng, lập tức bắt đầu chỉnh đốn suy nghĩ.
Hiện tại vẫn là nội dung ban đầu, Hứa Mộ Nhan đối với nhân vật chính cũng chỉ đối đãi như đồng học phổ thông mà thôi.
Mà đối với mình chỉ là có chút chán ghét nhẹ nhàng cùng mâu thuẫn.
Quả nhiên.
Hứa Mộ Nhan nghe được Phạm Kiếm trêu chọc gọi mình là đại tẩu liền tức giận, lại có chút lúng túng, khuôn mặt trắng như tuyết đều đỏ lên mấy phần.
Một ít học sinh xung quanh đi ngang qua cũng nghe được động tĩnh này, đem ánh mắt hiếu kì nhìn sang.
Lát sau đã đến một đàn học sinh, còn đang thấp giọng thì thầm lấy, cũng không biết đang nghị luận gì về mình.
Hứa Mộ Nhan biết những tiểu đệ kia của Vương Hạo Nhiên thường xuyên ở trên lớp dùng danh xưng "Đại tẩu" để gọi chính mình.
Khiến nàng phiền phức vô cùng.
Hiện tại đang ở trong sân trường, ở trước mặt nàng la to "Đại tẩu" như vậy.
Người trong lớp đều biết mình cùng Vương Hạo Nhiên không phải là quan hệ đó, danh xưng "Đại tẩu" kia mọi người biết nhưng vẫn trêu chọc.
Nhưng người lớp khác lại không biết như vậy.
Cũng không biết người khác sẽ ở sau lưng mình nghị luận thế nào.
"Phạm Kiếm, ngươi. . . Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ta không có gì với Vương Hạo Nhiên hết, đừng gọi ta là đại tẩu gì đó." Hứa Mộ Nhan đỏ mặt lên, muốn sửa đổi xưng hô thế này một chút.
"Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, dù sao ngươi khẳng định là phu nhân của lão đại ta, nhanh đi theo lão đại của chúng ta đi." Phạm Kiếm cười toe toét nói.
"Cái gì, ta là phu nhân của lão đại ngươi, ngươi chớ nói nhảm, sau này không cho phép gọi ta đại tẩu nữa." Hứa Mộ Nhan dậm chân.
"Đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu. . ."
Hứa Mộ Nhan không cho gọi, Phạm Kiếm càng muốn gọi, hơn nữa càng gọi càng lớn hơn, âm thanh càng lớn, càng dẫn tới nhiều người xem náo nhiệt.
Cho đến khi Hứa Mộ Nhan tức giận đến đỏ cả hai tai.
"Ngậm miệng lại."
Vương Hạo Nhiên quát bảo ngưng lại một chút.
Phạm Kiếm nháy mắt dừng lại.
Sau đó, Vương Hạo Nhiên đến gần Hứa Mộ Nhan một chút, đến trước mặt nàng khoảng một mét dừng lại.
Hắn muốn làm gì? Là muốn ôm ta ở trước công chúng? Hay là càng quá phận hơn, trực tiếp muốn hôn ta?
Hứa Mộ Nhan có một cỗ dự cảm không tốt, không kiềm nổi lui về sau một bước, muốn thoát khỏi nơi đây.