Chương 12: Chờ tôi chạy xa một chút rồi anh hãy thề 1
Cảnh sát Hoàng không muốn làm mọi người khó xử, nhân lúc còn có thể cứu vãn được đã hẹn Hà Mẫn ăn tối. Liêu Văn Kiệt là hội chị em bạn dì thì anh ta có thể không nói tới, nhưng nhất định phải dừng việc dạy bù Châu Tinh Tinh lại.
Hà Mẫn bị bạn trai nhìn thấu thì hết sức khó xử, suy nghĩ một chút rồi quyết định nói chuyện với Châu Tinh Tinh.
Châu Tinh Tinh thầy Hà Mẫn hẹn mình gặp riêng thì lập tức hiểu lầm, cứ nghĩ là những cố gắng của mình đã có thành quả, Hà Mẫn đã rung động.
Là một người đàn ông lịch sự, anh ta quyết định sẽ tỏ tình với Hà Mẫn trước khi cô tỏ tình với mình.
Kết quả là khi Liêu Văn Kiệt từ thư viện về thì thấy Châu Tinh Tinh ăn mặc như con chó hình người.
“A Tinh, đêm nay lại đi học à?”
“Học hành gì, đêm nay tôi muốn từ biệt kiếp sống độc thân!”
Châu Tinh Tinh vô cùng đắc ý, trước hạ được Liêu Văn Kiệt, sau lại đánh bại cảnh sát Hoàng. Thiên hạ dù rộng lớn nhưng không có ai là đối thủ của anh ta, cuộc đời đúng là tịch mịch như tuyết.
“Từ biệt kiếp sống độc thân? Câu này còn không đáng tin hơn đi học...Tôi cược năm đồng, anh nhất định sẽ công cốc.”
Liêu Văn Kiệt nhìn dáng vẻ thiểu năng của Châu Tinh Tinh thì không muốn tiếp tục lay tỉnh kẻ đang nằm mơ giữa ban ngày này nữa, quay người đi vào trong nhà.
Hôm nay hắn tìm được một thứ đồ tốt, không chừng có thể giải được bí ẩn của “Cửu tự chân ngôn”.
“Anh Kiệt, đêm hôm khuya khoắt ôm sách vở thì có ý nghĩa gì, không bằng đi tận hưởng cuộc sống về đêm.”
“Anh mời tôi?”
“Đúng thế, bị anh Kiệt nhìn thấu rồi, tiểu đệ có ý này.”
Châu Tinh Tinh nhịn đau lôi trong túi ra 500 tệ, lưu luyến mãi mới nhét vào tay Liêu Văn Kiệt: “Đây là 500 tệ, anh cầm đi chơi đi, rủ chú Đạt nữa, chọn khách sạn nào lớn chút, đừng để bản thân phản thiệt thòi.”
“500 tệ cho hai người? Anh coi thường chúng tôi hay là coi thường khách sạn lớn?”
“Thế thì thêm 500 tệ nữa, đây đã là toàn bộ gia sản của tiểu đệ rồi, không thể thêm được nữa.”
Châu Tinh Tinh cắn răng chi thêm 500: “Anh Kiệt, lần này em nghiêm túc đấy, sau này nhất định sẽ giới thiệu mỹ nữ cho anh. Anh không tin thì em lại xin thề...”
“Từ từ, chờ tôi chạy xa một chút rồi anh hãy thề.”
Liêu Văn Kiệt cầm 1000 tệ, vẫy tay với Tào Đạt Hoa: “Chú Đạt, cháu nhặt được 1000 tệ, hôm nay mời chú ăn tiệc.”
“May mắn vậy cơ à, nhặt ở đâu thế?”
Tào Đạt Hoa cười tủm tỉm, tiến đến muốn lục túi Châu Tinh Tinh, nhưng vì sức chiến đấu quá kém nên đã bị Châu Tinh Tinh đánh ra khỏi nhà.
“Vô nhân tính!”
Tào Đạt Hoa vô cùng phẫn nộ, Liêu Văn Kiệt có thể nhặt được 1000 tệ, còn ông thì một xu cũng không được.
Càng nghĩ càng giận, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút.
...
“Chú Đạt, chú quen thuộc nơi này, chú đề cử một nhà hàng đi.”
“Cháu hỏi đúng người rồi, nhưng 1000 tệ thì sợ không đủ.”
“Không sao, thiếu thì lại gọi A Tinh.”
“Ý kiến hay!”
Trên đường , Liêu Văn Kiệt và Tào Đạt Hoa đang thương lượng xem đến chỗ nào ăn cơm, tốt nhất là vượt qua 1000 tệ để Châu Tinh Tinh xuất tiền tiếp.
Khi hai người vừa quyết định xong thì một chiếc xe tải đột ngột dừng lại, bốn năm người cầm gậy gộc xuất hiện ngay trước mắt.
“Hỏng rồi! A Kiệt, người đến không...”
Sắc mặt Tào Đạt Hoa lập tức thay đổi, vừa quay đầu sang đã phát hiện Liêu Văn Kiệt đã chạy từ bao giờ, chỉ còn lại một bóng lưng nhỏ xíu.
“Chú Đạt, còn đứng ngốc ở đấy làm gì! Con đường này là đường tắt, chạy đến đồn cảnh sát là an toàn rồi...”
“Không có nghĩa khí, không có nghĩa khí!”
Nghe thấy giọng nói của Liêu Văn Kiệt nhỏ dần, Tào Đạt Hoa thầm mắng hắn không có nghĩa khí, sau đó vội vàng đuổi theo.
“Đuổi theo, không được để bọn chúng chạy.”
Cửa xe mở ra, tổng cộng có khoảng hơn mười tên xông vào con hẻm nhỏ.
Chờ tiếng bước chân đi xa dần, Liêu Văn Kiệt mới lôi Tào Đạt Hoa từ trong thùng rác đi ra, lắc đầu nhìn về phía xa.
Cái đám không có đầu óc này, thảo nào không được làm lão đại.
“A Kiệt, may mà có cháu.”
“Đừng nói nữa, nhân lúc bọn chúng chưa phát hiện ra, chúng ta mau đi thôi!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi con hẻm nhỏ, nhưng không ngờ dạo này nhân vật phản diện đều đi thành từng nhóm, tránh được nhóm này thì còn nhóm khác, bọn họ bị chặn lại ngay ở đầu hẻm.
Người chặn đường họ là một người đàn ông có nước da ngăm đen, mặc dù nhìn hơi gầy nhưng cơ bắp mạnh mẽ như được tạo thành từ những thanh thép, nhìn mà phát khiếp.
Sắc mặt Liêu Văn Kiệt trở nên nghiêm trọng, Tào Đạt Hoa cũng không tốt hơn là bao. Ai có mắt cũng có thể nhìn ra người này là một kẻ khó chơi.
“Tên lùn kia, tôi cảnh cáo cậu, năm trăm anh em của tôi sẽ đến ngay bây giờ. Cậu thức thời thì nhanh chóng tránh đi, đừng để lát nữa bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.”
Tào Đạt Hoa nghiêm nghị cảnh cáo hai câu, thấy đối phương không hề bị lay động thì nhỏ giọng hỏi: “A Kiệt, phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có một cách, chú chặn anh ta, cháu chạy về tìm A Tinh, sau đó quay lại giúp chú.”
“Hả? Thế thì chẳng phải chú chết chắc à!”
“Chú yên tâm, cháu nhớ ngày sinh của chú rồi, ngày mùng bốn tháng giêng âm lịch, lễ tết cháu sẽ không quên chú đâu.”
“...”
Ngay lúc Tào Đạt Hoa im lặng thì người đàn ông đang cản đường đột nhiên chỉ vào hai người rồi lên tiếng: