Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Chương 14: Chỉ là người qua đường

Chương 14: Chỉ là người qua đường




“Anh Kiệt, được rồi, đừng đánh nữa.”

Châu Tinh Tinh hoảng hốt tiến đến.

“Đúng vậy, chuyện nhỏ thôi, lão đại đừng nóng tính như vậy.”

Tào Đạt Hoa cũng vịn tường tới gần, thấy cây gậy trong tay Liêu Văn Kiệt đã gãy thì lại tốt bụng đưa cho hắn cây khác.

“Đừng cản tôi! Tôi nói cho mọi người biết, hôm nay tôi không nể mặt ai cả, ai nói gì cũng không được... Đừng cản tôi!”

Liêu Văn Kiệt cầm lấy cây gậy, tiếp tục quật tới tấp. Người đàn ông Muay Thái này cũng không vừa, đánh gãy mấy cây gậy rồi mà vẫn chưa gục.

“Anh Kiệt, người trẻ tuổi không tránh khỏi sai lầm, anh đại nhân đại lượng cho người ta một cơ hội đi!”

“Đúng thế đúng thế, bớt giận bớt giận, cháu vì đánh cậu ta mà để bản thân mệt mỏi không đáng chút nào.”

“Anh Kiệt, nếu anh còn chưa nguôi giận thì để em đánh thay cho, anh đừng mệt quá.”

“Nói cũng đúng, tôi đánh cũng mệt lắm rồi. A Tinh, tới giúp đỡ một tay...”

Ba mươi giây sau, sau khi Châu Tinh Tinh đánh gãy cây gậy thứ tư mà Tào Đạt Hoa đưa thì người đàn ông Muay Thái cũng không chịu nổi nữa, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

“A Tinh, A Kiệt, chú Đạt!!!”

Hà Mẫn chạy chậm nên bây giờ mới tới nơi, thấy Châu Tinh Tinh đang đỡ Liêu Văn Kiệt thì vội vàng hỏi: “A Kiệt, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, A Tinh và chú Đạt đến kịp thời, tên côn đồ đã bị khống chế rồi.”

“Bị tôi giải quyết.”

Tào Đạt Hoa cầm cây gậy, tỏ vẻ một mình ông cũng có thể đánh được mười tên như thế này.

“Chúng ta báo cảnh sát đi, chuyện này giao cho cảnh sát là tốt nhất.”

Hà Mẫn vô cùng căm phẫn, cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng để khuê mật của mình chịu ấm ức như vậy là không được.

“Đúng vậy, quá vênh váo, không coi pháp luật ra gì.”

Liêu Văn Kiệt lắc đầu ngán ngẩm, hắn đẹp trai thế này mà người ta cũng có thể đánh được, đúng là không có thiên lý.

“Ở đây, hai tên khốn đó ở đây!”

Những tiếng bước chân lộn xộn lại vang lên, nhóm côn đồ đuổi ra khỏi con hẻm đã quay trở lại. Bọn chúng biết mình bị lừa thì tức giận đến đỏ mặt tía tai.

“Tránh ra, để tôi.”

Ánh mắt Châu Tinh Tinh lập tức thay đổi, chờ mãi cũng đến lúc anh ta thể hiện uy phong, nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.

Sát thủ số một đội Phi Hổ đấu với mười tên côn đồ.

Theo lý mà nói, trong tình huống không có súng thì cho dù có là sát thủ thì cũng chỉ có thể chạy trốn. Dù sao đi nữa thì một lúc đánh mười người và đánh mười lần mỗi lần một người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Liêu Văn Kiệt cũng cho là như thế, nhưng không ngờ thân thủ của Châu Tinh Tinh lại vượt xa tưởng tượng của hắn.

Hoặc có thể nói là mạnh hơn Châu Tinh Tinh trong [Trường học Uy Long].

Mọi người chỉ thấy anh ta tay không tấc sắt xông vào đám đông, ngay lập tức nhấc bổng tên côn đồ gần nhất. Tiếp theo đó, đám còn lại cũng không đỡ nổi một chiêu.

Sau khi Châu Tinh Tinh hạ gục sáu tên thì đám ô hợp còn lại nhận thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy trốn.

“Nói, ai phái chúng mày đến đây?”

Châu Tinh Tinh túm một tên côn đồ đang nằm dưới đất, vung tay làm bộ muốn đánh.

“Đừng đánh tôi, tôi nói hết, là Đại Phi, anh Đại Phi.”

“A! Ai ui ui...”

Sau khi nghe được kẻ đứng sau sai khiến, Châu Tinh Tinh lập tức đấm thêm một cái.

“Tuyệt quá, ngài Châu! Đám người này đều bị cậu giải quyết hết rồi, không hổ là sát thủ số một đội Phi Hổ, đúng là danh bất hư truyền.”

Tào Đạt Hoa vô cùng ao ước, nếu năm đó ông cũng có thân thủ thế này thì đã không phải khổ thế.

“Nói thừa, chú tưởng cảnh sát nào của Hong Kong cũng chán như chú à?”

Châu Tinh Tinh nghe thế thì vô thức chống nạnh, bỗng nhiên nhìn thấy Hà Mẫn sắc mặt u ám đứng bên cạnh Liêu Văn Kiệt.

Thôi toi rồi!

Bại lộ!

“Châu Tinh Tinh, cậu không phải học sinh mà là cảnh sát, chú Đạt cũng thế...”

Hà Mẫn cắn răng, cảm giác tất cả mọi người đều đang gạt mình, quay đầu hằm hằm nhìn khuê mật: “Vậy còn cậu, cảnh sát Liêu à?”

“Không không không, tôi chỉ là người qua đường.”

Liêu Văn Kiệt nhún vai, lùi ra sau hai bước rồi đứng sang một bên, không quản chuyện này.

“Không phải, cô giáo Hà, em là học sinh, chú Đạt là cha em!”

“Im miệng, tôi chịu đựng đủ rồi! Cảnh sát Châu, về sau xin đừng đùa nghịch tôi nữa!!!”

Hà Mẫn không muốn nói nhiều, quay người định rời đi.

“Chờ một chút, nghe tôi giải thích đã...”

Châu Tinh Tinh bước nhanh về phía trước, giữ chặt ống tay áo của Hà Mẫn, lắp bắp nói: “Được rồi, tôi là cảnh sát, tôi vào trường học là để tra án, thế nên chuyện này tôi không thể nói ra vì sẽ bại lộ thân phận. Còn nữa... Tôi đối với cô...”

“Cái gì?”

“Tôi đối với cô... Tôi có một thỉnh cầu, đó là đừng nói chuyện tôi là cảnh sát cho người khác biết.”

“Hừ!”

Hà Mẫn hừ lạnh một tiếng, nghe anh ta nói thế thì trực tiếp phất tay áo rời đi, để Châu Tinh Tinh đứng tại chỗ giống như một tên ngốc.

“Haizz, đúng là hết thuốc chữa.”

Liêu Văn Kiệt lắc đầu tiến lên vỗ vai Châu Tinh Tinh: “Cơ hội tốt như vậy lại bị anh làm lãng phí, nếu vừa rồi anh đừng nói linh tinh và trực tiếp hôn cô ấy thì cô ấy đã là bạn gái anh rồi.”

“Làm sao có thể như thế được, A Kiệt, cậu đừng trêu tôi.”

“Trêu anh làm gì, bây giờ anh đuổi theo cũng chưa muộn, không tin thì anh thử một lần xem.”

“...”

Châu Tinh Tinh do dự một lát, cuối cùng cũng không dám đuổi theo, sợ lại bị từ chối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch