Thái Ất: thiên về Thiên, nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến trái đất và con người. Dự đoán mưa gió, hạn hán lũ lụt, chiến tranh đói kém, tình hình hưng vong đất nước...
Kỳ môn: thiên về Địa, nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người.)
Công dụng rất tốt, đuổi côn trùng, mời quỷ đưa thần, hô mưa gọi gió... Có thể nói là thần tiên tái thế không gì không làm được.
Liêu Văn Kiệt thấy thế thì vô cùng háo hức, hồi hộp lật sang trang thứ ba.
Trang thứ ba là một bức tranh.
“Cửu tự chân ngôn” – Bốn dọc năm ngang!
Chín chữ, năm chữ nằm ngang, bốn chữ nằm dọc, nhắm mắt bình tâm, tay thủ pháp ấn.
Những người mới bắt đầu có thể dùng bùa này để trừ tà ma phòng thân, người sử dụng thành thạo có thể thi triển những pháp thuật vô hạn.
Liêu Văn Kiệt thấy thế thì gật đầu liên tục, lợi hại quá, có thể lợi hại đến mức đó sao, ai có thể nói cho hắn biết luyện như thế nào không?
Những trang giấy phía sau đều liên quan đến bốn dọc năm ngang này, có thể là người đầu viết, có thể là người sau bổ sung, còn có những mảng ghi chú rất lớn.
Bây giờ Liêu Văn Kiệt nhìn những thứ này không khác gì học sinh tiểu học nhìn sách của học sinh đại học, cao thâm không sao hiểu nổi.
Nhưng cuối cùng đã có một giáo viên tốt giúp Liêu Văn Kiệt vượt qua được rào cản này, chỉ ra những điểm mấu chốt.
“Người tầm thường có thể làm như thế này...”
Cửu tự chú phải phối hợp với niệm lực cường đại mới có thể phát huy được hiệu lực, phương pháp luyện tập niệm lực chính là ngồi thiền. Ngày ngày chăm chỉ luyện tập thì có thể chậm rãi rèn luyện ra niệm lực.
Chậm cũng không sao, đối với Liêu Văn Kiệt mà nói, có thể tìm được phương pháp thì hắn đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Hắn làm theo lời dạy của người giáo viên vô danh kia, khoanh chân ngồi trên giường, giống như những gì đã thấy trong giấc mơ: Tay phải nắm chặt tạo thành một ấn kiếm chỉ, tay trái giống như vỏ kiếm, sau đó rút kiếm vẽ trên không chín chữ.
(Ấn kiếm chỉ: Gập ba ngón tay lại, duỗi hai ngón trỏ và ngón giữa, tạo thành hình một cây kiếm)
Sau đó...
Chẳng có gì xảy ra cả!
Mà kể cũng đúng, nếu ai làm lần đầu tiên cũng thành công thì đám hòa thượng đạo sĩ đã sớm bay đầy trời rồi, đâu cần máy bay trực thăng làm gì.
Liêu Văn Kiệt thử mấy lần đều vô ích, suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục xem sách.
Sau đó lại có thêm một giáo viên ghi chú phía sau, chỉ ra những thiếu sót của trang trước. Khi vẽ bằng ấn kiếm chỉ thì phải thật kiên định, đầu óc không được nghĩ những chuyện ngu ngốc, cũng không được phân tâm.
Tiếp đó, những lời chú giải của người này bị những người sau chế giễu, nói nếu đơn giản như thế thì quyển sách này đã làm trò cười cho thiên hạ rồi, coi thường ai vậy!
Liêu Văn Kiệt: “...”
Cảm thấy bị xúc phạm.
Hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh, nhớ lại giấc mơ đêm hôm đó, ấn kiếm chỉ lại bắt đầu vẽ.
Sau khoảng ba lần năm lượt, hắn từ bỏ.
Đã không có kết quả gì thì chớ, lại còn càng luyện càng thấy buồn ngủ, đúng là không hợp lẽ thường.
“Chẳng lẽ mình không có thiên phú?”
Liêu Văn Kiệt sờ mặt mình, chắc hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn mang theo suy nghĩ đó chìm vào trong giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, bóng người ngồi trong giấc mơ lại xuất hiện, lần này vô cùng rõ ràng.
Kiếm chỉ vẽ ra trên không chín chữ kia, mà gương mặt của người đó lại chính là hắn.
Đẹp trai như vậy, chắc chắn là người mà trời chọn lựa, hoàn toàn không có gì sai.
Tu luyện vài ngày, Liêu Văn Kiệt phát hiện một hiện tượng khiến người ta khó hiểu, thời điểm tỉnh táo, bất kể thế nào hắn cũng không cách nào tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng mà chỉ cần ngủ thiếp đi, thì sẽ lập tức tiến vào trạng thái sung mãn, hiệu suất vô cùng tốt.
Điều này làm cho Liêu Văn Kiệt không khỏi có suy nghĩ, loại tình huống này của hắn, đến cùng có được tính là thiên phú không?
Nếu không phải, vậy thì là cái gì?
Hay là, tất cả mọi người đều tu luyện trong mộng.
Không có ai để tham khảo trao đổi, Liêu Văn Kiệt cũng không rõ niệm lực mình luyện ra được đã đạt tới loại cấp bậc nào rồi, nhiều hay là ít.
Xem đánh giá của hệ thống vẫn là ‘phàm thai nhục thể’ như trước, Cửu Tự chú dùng được một nửa đã mệt như chó, ngay cả một lần hoàn chỉnh cũng không có, nên không có tác dụng.
Chỗ tốt dù ít, nhưng hắn đã phát hiện ra một ít tác dụng kỳ diệu của niệm lực, vận dụng vào tai mắt, có thể làm cho tai thính mắt tinh, nếu tập trung toàn lực, thì ngay cả thần kinh phản ứng đều nhanh hơn so với người thường không ít.
Nội lực, chân khí, ma lực?
Liêu Văn Kiệt càng phát hiện càng cảm thấy thú vị, càng thêm ra sức tu luyện, thức khuya dậy sớm, thời gian ngủ còn dài hơn lúc thức.
Hết cách rồi, trước mắt hắn sẽ chỉ tu luyện ở trong mộng.
Bên này Liêu Văn Kiệt ngủ một ngày một đêm, bên kia Châu Tinh Tinh lại lâm vào cục diện bế tắc, đều vì Hà Mẫn và vụ án.
Anh ta nghe theo đề nghị của Liêu Văn Kiệt, liều chết đeo bám Hà Mẫn, thừa dịp thân phận bại lộ, liền công khai theo đuổi không hề cố kỵ.