“Ha ha ha, chỉ dựa vào đám phế vật đó mà cũng muốn vuốt râu hùm, đúng là không biết sống chết.”
“Đúng vậy đúng vậy, tài thiện xạ của lão đại có một không hai, vẫn uy phong y như năm đó.”
Tào Đạt Hoa nhanh chóng nịnh nọt, còn Châu Tinh Tinh bên cạnh chẳng thèm ngó tới. Anh ta cảm thấy tài bắn súng của ngài Hoàng cũng bình thường thôi, kém xa anh ta.
Bởi vì mọi ý nghĩ đã thể hiện hết ra mặt, thế nên Châu Tinh Tinh nhanh chóng nhận được một tràng mắng nhiếc.
“Bảo cậu điều tra vụ mất súng, cậu thì hay rồi, bưng cả hang ổ của Đại Phi, rồi còn để tôi phải đích thân hành động. Án được giải quyết rồi, cậu vui vẻ rồi chứ? Đám người nước ngoài kia không xuất hiện, cậu bảo kế hoạch thu lưới phải làm sao bây giờ hả?”
“Lão đại, chính ông nói lái xe về đồn mà...”
“Tên tiểu tử thối nhà cậu còn dám cãi à, nếu không phải do tôi bị trẹo chân thì đã dạy cho cậu một bài học rồi!”
“Lão đại, bình tĩnh đã, cơ hội dạy dỗ cậu ta còn nhiều, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tào Đạt Hoa nhanh chóng ngăn ngài Hoàng lại: “Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta cứ rút lui trước đã, rút lui rút lui.”
“Sợ cái gì? Có gì phải sợ? Gọi điện thoại về đồn, bảo bọn họ tới đây càng nhanh càng tốt.”
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, ngài Hoàng nhanh chóng nằm xuống, ba người nhóm Liêu Văn Kiệt cũng lập tức nằm theo.
“Có chuyện gì vậy? Là ai?”
Là Đại Phi.
Khoảng thời gian trước, Đại Phi vì chuyện của lão Vương mà vô cùng buồn bực, chỉ sợ bên trong nhóm đàn em của mình còn con gián nào đó nên đã âm thầm liên hệ với người mua nước ngoài, yêu cầu tiến hành giao dịch sớm hơn.
Nhưng đối phương không đồng ý, thế là Đại Phi nói vẫn còn một nhóm khác muốn mua lô hàng này, nếu không đồng ý thì sẽ bán cho người khác. Đối phương nghe vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đến ngay.
Nhóm người nước ngoài này vừa mới tới đảo Hong Kong, chưa kịp ăn cơm đã bị Đại Phi lôi đến bãi đỗ xe.
Dựa vào lối đãi khách như thế này thì sau này Đại Phi đừng mơ được tiếp tục buôn bán với bọn họ nữa.
Đại Phi cũng không còn cách nào khác, đêm dài lắm mộng, anh ta không muốn chờ thêm một giây nào.
Kết quả là hai nhóm người cứ thế mà đụng vào nhau.
Rất đột nhiên!
Người mua bên phía Đại Phi chửi ầm lên, tỏ vẻ vô cùng khó chịu với lần hợp tác lần này, chắc chắn sẽ không có lần sau. Bây giờ đã lên phải thuyền giặc, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết bốn người Liêu Văn Kiệt, hoàn thành giao dịch càng sớm càng tốt.
Đại Phi cười chữa ngượng, cũng không mong có lần sau.
Lần giao dịch đầu tiên đã khiến anh ta nơm nớp lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên rồi, nếu thêm vài lần nữa chắc là cả tâm lý và thể chất đều không chịu đựng nổi.
Nói cũng khổ, từ trước tới nay, tổ chức của Đại Phi đều dựa vào “bán bột giặt” và thu phí bảo vệ để duy trì cuộc sống, ngoại trừ phạm pháp ra thì những chuyện khác đều ổn.
Thời gian trước anh ta còn có ý mở một công ty đầu tư, học theo người ta làm ăn đàng hoàng.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết kết quả của những kẻ ngoài ngành làm đầu tư, chỗ vốn liếng kia của Đại Phi mất sạch, còn mắc nợ bên ngoài.
Xã hội rất hiện thực, băng đảng cũng rất hiện thực. Nếu không có tiền thì đừng mơ có thể làm lão đại.
Đại Phi rất rõ ràng điểm này, mấy chục tên đàn em của anh ta cũng là mấy chục cái miệng ăn. Nếu anh ta không chăm lo được thì sẽ bị đám người này xé xác.
Nghe nói buôn bán vũ khí nhanh phát tài, anh ta quyết định đặt cược một lần, được ăn cả ngã về không.
Ban đầu mới vào nghề thì không có con đường tử tế, chỉ có thể dốc sức làm hết khả năng. Ai đến Đại Phi cũng không từ chối, chỉ cần là súng thì có bắn được hay không anh ta đều mua.
Chẳng bao lâu anh ta đã có được tiếng tăm,nhưng những món đồ trong tay đều là đồ cổ, cái nào cũng lớn tuổi hơn anh ta.
Đại Phi không quan tâm được nhiều chuyện như thế, quyết định lừa được ai thì lừa, bắt đầu đem đống hàng second hand đó đánh bóng đánh sáp rồi liên hệ người mua.
Lô hàng này ai mua kẻ đó thiệt, nhưng Đại Phi đúng là mèo mù vớ cá rán, nhanh chóng liên hệ được với một nhóm người mua xui xẻo.
...
Trở lại chuyện chính, cuộc đọ súng lần thứ hai bắt đầu, cục diện cũng giống như lúc trước: Phía Đại Phi đều là súng ngắn, nhóm ba người Châu Tinh Tinh có hỏa lực mạnh nhưng lại bất lợi về quân số.
Mà đạn cũng không đủ.
Pằng! pằng! pằng! pằng!
Hai bên cứ anh tới tôi lui, bắn nhau nửa ngày cũng không có thương vong.
Đại Phi đứng ngồi không yên, càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi, mà người mua hàng nước ngoài kia cũng đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, nếu cứ tiếp tục thì rất có khả năng sẽ xảy ra chiến đấu nội bộ.
Đại Phi bảo đàn em lái xe về phía trước, coi như yểm hộ để có thể bắn trúng đối phương.
Hai chiếc xe, tổng cộng là sáu người.
“Lão đại, tôi hết đạn rồi, chi viện cho tôi một ít.”
“Tôi cũng hết rồi.”
Sau chiếc xe tải, ngài Hoàng và Tào Đạt Hoa nhìn nhau không nói nên lời, sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Tinh Tinh, khẽ lắc đầu.
“Trong cốp xe có đấy, hai người ai đi?”
Ngài Hoàng chỉ vào Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa, hy vọng hai người này từ giác một chút.