Chương 23: Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ cô vẫn còn độc thân đúng không? 1
“A Kiệt, cậu lương thiện quá! Xã hội này vô cùng phức tạp, cậu không gây sự với người khác không có nghĩa là người khác không đến tìm cậu gây sự, nhất là cậu còn đẹp trai như thế, nhất định phải học cách bảo vệ mình!”
Ngài Hoàng cảm khái trước bản tính lương thiện ngây thơ của Liêu Văn Kiệt, khẽ vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Vừa đúng lúc, qua mấy ngày nữa là tôi về hưu rồi, cậu tới nhà tôi đi, tôi truyền hai công phu Tiễn đao cước và Thiết sa chưởng cho cậu.”
“Lão đại, như thế thì ngại quá.”
Vừa nghe đến có đồ tốt, Liêu Văn Kiệt lập tức thay đổi xưng hô với ngài Hoàng.
“Có gì mà phải ngại, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng lão đại, vậy thì sau này mọi người đều là người một nhà. Tôi không bảo kê cho cậu thì ai bảo kê cho cậu đây?”
“Không được rồi, sắp bị đánh chết rồi... Tôi sắp toi đời rồi...”
Tào Đạt Hoa ngã nhào xuống trước mặt ba người như một con chó, ngẩng đầu nhìn lên, nước mắt lưng tròng: “Mấy người đúng là đồ vô nhân tính, nhìn tôi bị người ta đánh đến mức này mà cũng không chịu ra tay giúp đỡ.”
Châu Tinh Tinh nói: “Chú Đạt, tôi lại cứ tưởng chú còn chuẩn bị tung chiêu ở phía sau, thế nên không dám cướp lấy hào quang của chú.”
Liêu Văn Kiệt cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, dù sao thì giang hồ hiểm ác, chỉ có mình chú Đạt có thể một tay che trời.”
“Chú già rồi, không che được, bây giờ là thời đại của những người trẻ tuổi các cháu... Còn đứng nhìn cái gì nữa, mau ra thay người!”
“A Tinh, cậu ra xử lý đi.”
Dưới mệnh lệnh của ngài Hoàng, Châu Tinh Tinh thay Tào Đạt Hoa chiến đấu, chưa đến mười chiêu đã hạ gục kế toán, kết thúc hoàn toàn trận chiến hôm nay.
Ước chừng khoảng năm phút sau, tầm mười chiếc xe cảnh sát chậm rãi đi tới. Công phu sư tử gầm của ngài Hoàng lập tức online, phun nước bọt khắp mặt đám người đến muộn kia.
Đám người Đại Phi bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt của pháp luật.
Ngài Hoàng vô cùng bất mãn với năng lực làm việc của cấp dưới, không phát hiện ra chuyện người mua hàng của Đại Phi đã nhập cảnh, tốc độ đến chi viện cũng chậm hơn bình thường. Cả hai chuyện đều không hoàn thành được chuyện nào, ngài Hoàng nghiêm nghị bắt tất cả trở về phải viết bản kiểm điểm.
Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa vui vẻ ra mặt, ngài Hoàng sắp về hưu, Liêu Văn Kiệt thì không phải cảnh sát, thế nên công lao của vụ án tối nay 80% là rơi trên người hai người bọn họ.
Châu Tinh Tinh đạt được cơ hội thăng chức đã mong chờ từ lâu, Tào Đạt Hoa cũng không cần tiếp tục làm nhiệm vụ nằm vùng, có thể ngồi văn phòng làm việc chờ ngày về hưu.
Ngài Hoàng tìm lại được khẩu súng yêu quý của mình. Còn Liêu Văn Kiệt, mặc dù công lao không có phần của hắn, nhưng xét thấy hắn là một công dân đã làm tốt nghĩa vụ của mình thì cũng nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ.
Cả bốn người, người nào cũng nhận được điều mà mình mong muốn, người người đều vui vẻ.
...
Ba ngày sau, Liêu Văn Kiệt nhận được khoản tiền thưởng của mình. Số tiền không được tiết lộ, nhưng tính ra cũng đủ để hắn mua một căn nhà nhỏ.
Chuyện phòng ốc nhà cửa tạm thời không vội, hắn ở nhà Tào Đạt Hoa cũng quen rồi, tạm thời chưa có ý định dọn ra ngoài.
Chỉ là trước đây Châu Tinh Tinh nói xấu hắn là gay, chuyện này hắn vẫn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ. Hiện nay có cơ hội trả đũa, mỗi ngày khi tu luyện rảnh rỗi là Liêu Văn Kiệt lại gọi điện thoại cho Hà Mẫn.
Con người hắn rất coi trọng nguyên tắc, nếu Châu Tinh Tinh đã khiến hắn không vui thì hắn cũng sẽ làm cho Châu Tinh Tinh không vui.
Hành vi của Liêu Văn Kiệt khiến Châu Tinh Tinh ban ngày lo lắng hãi hùng, ban đêm ác mộng liên tục, liên tiếp vài ngày ăn không ngon ngủ không yên.
Anh ta rất tự tin với vẻ bề ngoài của mình, Hà Mẫn chắc chắn sẽ yêu thích. Nhưng mà cũng phải xem là so sánh với ai, nếu so với Liêu Văn Kiệt thì Châu Tinh Tinh thực sự không có chút tự tin nào.
Nghĩ đến bạn trai cũ của Hà Mẫn, Châu Tinh Tinh khẽ rùng mình một cái. Anh ta không muốn trở thành một trong những bạn trai cũ của cô.
“Tiếp tục như thế này cũng không phải cách hay, không thể tiếp tục để cậu ta lộng hành như thế được!”
Một đêm Châu Tinh Tinh mơ thấy ác mộng, anh ta mơ thấy một đôi cẩu nam nữ đứng trong bồn hoa dưới ánh trăng, hai người này còn rót cho anh ta một chén trà xanh. Châu Tinh Tinh giật mình tỉnh dậy, vội vàng gọi điện thoại cho một người bạn học cũ.
“Alo, ai vậy? Muốn chết à, đêm hôm còn gọi...”
“Là tôi, Châu Tinh Tinh đây!”
“Tút tút tút...”
“...”
Cúp điện thoại cũng không thành vấn đề, Châu Tinh Tinh đích thân đi tới tận cửa, đến đồn cảnh sát Tây Cửu Long bên cạnh.
Anh ta đến đây để thăm bạn học cũ của mình, tổ trưởng tổ hình sự, thanh tra cao cấp- Ngô Lạc Thiến, cũng chính là bạn gái mà anh ta muốn giới thiệu cho Liêu Văn Kiệt.
Hồi còn học ở học viện cảnh sát, Châu Tinh Tinh và Ngô Lạc Thiến là cùng thời. Hai người này có rất nhiều điểm giống nhau, vừa có năng lực vừa có máu liều, công phu quyền cước cũng tương đương, chỉ là sau này Châu Tinh Tinh đến đội Phi Hổ còn Ngô Lạc Thiến lại vào tổ hình sự.