Chương 4: Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm 2
Liêu Văn Kiệt cho rằng đây là lỗi sai của hệ thống, nếu như những thứ này mà cũng có sự cạnh tranh thì chắc hệ thống trong tay hắn đã bị đào thải từ lâu rồi.
Hắn hạ quyết tâm nếu có cơ hội phải tìm vị đạo sĩ nào đó hỏi thăm một chút. Thế giới này còn có cả Stephen Châu cơ mà, chắc chắn hạn mức ở đây sẽ không thấp, ít nhất là không thiếu thần tiên yêu quái.
Cho dù không có thì trong thế giới tổng hợp bao nhiêu phim Hong Kong thế này, việc xuất hiện cương thi và đạo sĩ là những chuyện phù hợp với logic.
Nhìn còn không hiểu thì nói gì đến chuyện mò mẫm tìm tòi? Bây giờ, thao tác thành thạo nhất của Liêu Văn Kiệt chính là đi dạo Thương thành, chỉ tiếc là túi tiền rỗng tuếch. 100 điểm tài lực kia hắn phải để dành phòng tai họa, thế nên chỉ dạo chơi chứ không mua.
...
Hai ngày sau, Liêu Văn Kiệt tan làm về nhà, thấy Tào Đạt Hoa không có việc gì làm đang ngồi trong sân chơi với chim, miệng ngậm một điếu xì gà, ngâm nga mấy giai điệu không rõ ràng lắm.
Nếu nói Tào Đạt Hoa không có việc gì làm thì cũng không đúng, công tác nằm vùng đã làm hơn hai mươi năm, số người kính nghiệp như ông thực sự không nhiều.
Nhưng cũng có thể suy nghĩ ngược lại, nằm vùng hơn hai mươi năm cũng chính là không cầu mong phát triển.
Công việc hiện tại của Liêu Văn Kiệt là thư ký cho một công ty trang trí nhà cửa.
Công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ tốt, không cần thực tập đã có thể ăn lương chính thức, lại gần nhà.
Nhưng Liêu Văn Kiệt tìm được công việc tốt như thế không phải vì bằng cấp của hắn đẹp, cũng không phải vì kinh nghiệm phong phú mà là có một ưu thế hơn người.
Đó là đẹp trai.
Ngày phỏng vấn hôm đó vô cùng thuận lợi, hắn còn chưa kịp nói gì thì người phỏng vấn đã quyết định, bảo những người phía sau có thể về được rồi.
Đây chính là chiến thắng ngay ở vạch xuất phát.
“A Kiệt, hôm nay đi làm thế nào, đã quen chưa?”
“Cũng được ạ.”
“Có bị cấp trên nữ quấy rối không, nếu có thì bảo cô ta nhằm vào chú đây này, chú không sợ.”
“Chú Đạt, cấp trên của cháu là nam.”
“À, nếu vậy thì nhằm vào cháu đi, chú không được!”
“...”
“Đùa thôi, đùa thôi, khuấy động bầu không khí.”
Tào Đạt Hoa thả lồng chim trong tay xuống, tiến lên phía trước hỏi: “A Kiệt, chú thấy công việc của cháu cũng ổn định rồi, có muốn dọn ra ngoài ở không?”
“Chú Đạt, chú sắp kết hôn à?”
“Chú cũng muốn vậy...”
Tào Đạt Hoa nói thầm, sau đó bắt đầu nói những lời đã chuẩn bị trước: “Là thế này, có một người họ hàng khác cũng muốn đến ở nhờ, học ở trường trung học Edinburgh, chú sợ cháu không quen.”
“Họ hàng của chú cũng là họ hàng của cháu... Đúng rồi, chú Đạt, người ấy tên là gì, cha mẹ là ai, nhà trước kia ở đâu?” Liêu Văn Kiệt hỏi.
“Làm gì đấy, ngài Liêu, ngài đang tra án à?”
“Cháu kiểm tra giúp chú một chút, tránh để chú bị người ta lừa gạt.”
“Nói đùa gì thế, ai có thể lừa chú cơ chứ...”
Tào Đạt Hoa mượn cơ hội đổi chủ đề, chỉ nói người họ hàng tên là Châu Tinh Tinh, sau đó không đề cập đến nữa.
Công việc của ông là cảnh sát nằm vùng, là một công việc vô cùng nguy hiểm. Ông không muốn liên lụy đến Liêu Văn Kiệt, tránh để sau này đến người hóa vàng cho mình cũng không có.
...
Châu Tinh Tinh, thành viên đội Phi Hổ, vừa có năng lực vừa có tinh thần trọng nghĩa, biệt hiệu “Sát thủ số 1 của đội Phi Hổ.”
Nhưng anh ta lại là cái gai trong mắt cấp trên, thường xuyên tự tiện làm việc không nghe theo chỉ huy, đồng thời cũng bị giáng chức nhiều lần vì không thực hiện đúng mệnh lệnh.
Châu Tinh Tinh lại không có chút tự giác nào về chuyện này, lúc nào cũng cảm thán “Thiên Lý Mã có nhiều, Bá Nhạc chẳng mấy ai”, không ai có thể hiểu mình.
(Thiên Lý Mã có nhiều, Bá Nhạc chẳng mấy ai: Trên đời có nhiều người tài giỏi, nhưng lại không có mấy người có đủ tầm nhìn để có thể đánh giá và hiểu được sự tài giỏi của họ.)
Nhưng cuối cùng, người hiểu và thưởng thức anh ta đã xuất hiện.
Cấp trên âm thầm gặp riêng Châu Tinh Tinh, bảo anh ta bí mật nằm vùng tại trường trung học Edinburgh, điều tra một vụ mất súng.
Khẩu súng này không phải của ai khác mà chính là của người cấp trên kia. Sau khi học sinh trường này đến tham quan đồn cảnh sát thì khẩu súng của ông ta đã biến mất, vậy thì đối tượng đáng nghi nhất chính là những học sinh đó.
Thế là Châu Tinh Tinh bị ép giả làm học sinh, lê từng bước chân nặng nề vào địa ngục “Edinburgh”.
Nơi này cả giáo viên và học sinh đều không khác gì ma quỷ, không lúc nào không tàn phá tâm hồn non nớt của anh ta.
Cũng may là còn có một giáo viên nữ rất xinh đẹp, Châu Tinh Tinh vừa nhìn thấy đối phương đã biết mình thèm muốn thân thể người ta, thế nên sau khi cân nhắc thiệt hơn thì đã quyết định chịu đựng.
Một bên khác, Châu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa trao đổi ám hiểu, xác nhận mọi người đều là người một nhà.
Tào Đạt Hoa đến sớm hơn Châu Tinh Tinh. Ông đóng vai một nhân viên công chức mắc hội chứng Parkinson, gia cảnh sa sút, tuổi đã cao mà vẫn phải làm việc.
Thiết lập nhân vật là do Tào Đạt Hoa tự nghĩ ra, như vậy vừa có thể nhận được sự đồng cảm của mọi người, vừa có thể không phải làm việc.
Sau khi hai người gặp nhau thì Tào Đạt Hoa nói đơn giản tình hình gần đây, cụ thể thế nào thì về nhà rồi nói.
Cấp trên có chỉ thị, trong lúc làm nhiệm vụ thì Châu Tinh Tinh sẽ ở nhà Tào Đạt Hoa.
“Cảnh sát Châu, trong nhà tôi còn một đứa cháu trai, nó không biết tôi là nằm vùng, phiền cậu hỗ trợ che giấu một chút.”
“Tùy thôi!”
“Cảnh sát Châu, không thể tùy được!”
Tào Đạt Hoa vội vàng giải thích: “A Kiệt rất đẹp trai, đầu óc thông minh, nếu cậu tùy ý quá sẽ lộ mất.”
“Thật à, đẹp trai hơn cả tôi à?”
“Đúng thế!”
“Nói cái gì thế? Để tôi xem cậu ta đẹp trai tới mức nào!”