“A Kiệt, tôi đã nghĩ cậu là một nhân tài có thể đào tạo, kết quả là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Điền Vĩ Cường phất tay ra hiệu cho tên đàn em của mình đi nhặt cuộn phim, anh ta muốn đích thân xác nhận đó là thật hay giả, đồng thời nói: “Con tin vẫn luôn nằm trong tay tôi, các người cho dù mọc cánh cũng không thoát được đâu, kéo dài thời gian chẳng qua cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, kiên cường không được bao lâu nữa.”
“Cho dù có là vùng vẫy giãy chết thì cũng hơn ngồi yên chịu chết. Hơn nữa, vùng vẫy một lúc không biết chừng lại thấy được hi vọng.”
Liêu Văn Kiệt chậm rãi nói, sau đó âm thầm kích hoạt niệm lực mà mình đã tu luyện nhiều ngày.
Hai tên đàn em tới gần, một người cầm đao canh chừng, một người nhanh chóng nhặt cuộn phim lên.
Đúng lúc này, Liêu Văn Kiệt đột nhiên động thủ. Hai tên đàn em lập tức phản ứng lại, nhưng hắn lại chỉ bước lên một bước rồi lại dừng tại chỗ.
“???”
Hai tên đàn em ngây người, không hiểu thao tác này là thao tác gì. Tên đàn em cầm đao bất chấp tất cả, vung đao chém xuống người Liêu Văn Kiệt.
Liêu Văn Kiệt đã thuộc làu những lời dạy bảo của ngài Hoàng, thông qua bả vai đối phương để phán đoán tình hình, nhanh chóng nghiêng người né tránh thanh đao đang chém xuống.
Gần như đồng thời, hắn nắm lấy cổ tay người cầm đao, kéo một phát nhấc lên, sau đó sử dụng kỹ xảo của Thiết sa chưởng, đập mạnh vào thanh đao trên tay người đó.
Răng rắc!
Thanh đao võ sĩ rơi xuống, tên đàn em kia ôm cổ tay, vừa hét thảm vừa lùi lại phía sau. Tên còn lại còn chưa kịp sờ vào cuộn phim thì đã bị Liêu Văn Kiệt giơ chân đá thẳng vào đầu vai, chật vật lăn lộn trên mặt đất.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên và sững sờ của tất cả mọi người xung quanh, Liêu Văn Kiệt không nhanh không chậm, cúi người nhặt thanh đao võ sĩ lên, chống đao xuống đất, gương mặt không rõ cảm xúc là vui hay buồn.
Rất có phong thái của một cao thủ.
Chỉ tiếc là đó chỉ là giả vờ!
Kỹ năng dùng đao của hắn cũng không khác Sở Đạt Tiêu là mấy, đều thuộc vào trình độ nhắm mắt chém bừa, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện hắn dùng để dọa người. Tay không đoạt đao, lại nhẹ nhàng thoải mái như thế, cho dù không phải cao thủ thì cũng thành cao thủ.
Đây không phải lần đầu tiên Liêu Văn Kiệt dùng Thiết sa chưởng để chống lại kẻ địch. Lần trước, khi đến học ở nhà ngài Hoàng, mỗi lần ngài Hoàng nói đều vô cùng hưng phấn, sau đó sẽ ngứa nghề bắt hắn phải luyện tập với mình. Nói một cách mĩ miều thì là lấy chính bản thân mình làm tài liệu giảng dạy, nhưng thực ra là đánh người đánh đến nghiện.
Người luyện võ trước tiên phải luyện võ đức, không được có suy nghĩ lấy mạnh chèn ép yếu!
(Võ đức: Đạo đức của những người luyện võ)
Ban đầu ngài Hoàng không dám dạy Liêu Văn Kiệt những chiêu thức quá hung hiểm, chủ yếu là vì ông ta sợ hắn có ít kinh nghiệm, không biết tự khống chế sức lực của mình, đánh người khác bị thương nặng quá thì sẽ bị báo cảnh sát.
Vì vậy, tất cả những chiêu thức và kỹ xảo mà hai người luyện tập đều được ngài Hoàng chọn lựa vô cùng tỉ mỉ. Phần lời các chiêu thức đều nghiêng về phòng thủ bảo vệ, cũng có một số chiêu thức có lợi trong lúc chiến đấu cự ly gần.
Nhưng có một điều mà ngài Hoàng không biết đó là năm đó khi Quỷ Vương Đạt truyền thụ Thiết sa chưởng cho ông ta thì chỉ có chiêu thức chứ không có nội công phù hợp. Còn bây giờ trong tay Liêu Văn Kiệt còn có cả bí tịch Thiết sa chưởng, bao gồm tất cả các nội công liên quan đến toàn bộ chiêu thức.
(Nội công: Nội nghĩa là bên trong, công trong từ võ công. Đề cập đến tập hợp các bài tập thở, thiền và thực hành tâm linh của Trung Quốc liên quan đến Đạo giáo và đặc biệt là võ thuật Trung Quốc.)
Liêu Văn Kiệt đã nghiên cứu một chút về bộ môn nội công này, sau đó phát hiện ra nó chính là niệm lực, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
Hắn không tu luyện nội công được ghi trên bí tịch, bởi vì hắn đã tính toán rồi. Lúc thanh tỉnh khổ luyện cả một ngày nhưng lại không bằng hiệu quả luyện tập một tiếng ở trong mơ.
Bộ nội công này cũng không chứa đựng quá nhiều tinh túy, hiệu suất khá thấp, thế nên luyện cũng được không luyện cũng không sao.
Mà sức chiến đấu hiện tại của Liêu Văn Kiệt...
Nói như thế này cho dễ hiểu, trong tình huống một chọi một, cả hai tay không tấc sắc, đối phương là người luyện võ bình thường (Ví dụ như đám đàn em của Đại Phi, đám đàn em của Điền Vĩ Cường, và cả Tào Đạt Hoa), thì hắn chính là cao thủ đỉnh cao.
Đánh người như đánh gậy gỗ, muốn đánh thế nào thì đánh, muốn đập thế nào thì đập.
Tào Đạt Hoa: “...”
Bởi vì những người này phản ứng chậm, cho dù mắt theo kịp nhưng thân thể lại không theo kịp.
Mà cho dù theo kịp thì Thiết sa chưởng của Liêu Văn Kiệt cũng không phải thứ bọn họ có thể chống lại dễ dàng.
Nếu quá đông người thì chắc Liêu Văn Kiệt không được, nhưng bây giờ nếu trong tình huống tay không tấc sắc thì hắn miễn cưỡng có thể đối phó được với ba tên đàn em của Điền Vĩ Cường, hai tên đàn em của Đại Phi, năm Tào Đạt Hoa. Nếu nhiều hơn nữa thì quyền cước sẽ khó thi triển.
Tào Đạt Hoa: “...”
Vừa rồi hắn có thể nghênh ngang doạ dẫm, bày ra phong thái cao thủ như vậy chủ yếu là vì mọi người đều quá bất ngờ.
Trong lúc mọi người không đề phòng, dáng vẻ đẹp trai của hắn chiếm 99,99% công lao, nhìn thanh thuần ưu nhã không khác gì một đóa hoa trong nhà kính.