Chỉ thấy giường chiếu lộn xộn, ga giường vo thành một đống, quần áo giày dép vương khắp nơi, ngay cả gối cũng bay xuống gầm giường.
Hình ảnh vô cùng quen mắt, trước khi xuyên không, hắn cũng thường tạo ra mấy hỗn loạn kiểu này.
Có lẽ đã hiểu rõ tình hình, Liêu Văn Kiệt buông cây gậy xuống, nhìn khắp căn phòng một lượt, sau đó nhìn về cánh tủ quần áo đang đóng chặt: “Chú Đạt, cháu ra ngoài trước, chú cứ từ từ mà làm. Còn nữa, lần sau có làm chuyện này thì báo trước với cháu một tiếng, hại cháu tưởng trong nhà có trộm.”
“Biết... biết rồi... Cháu ra ngoài trước đi, chú thay quần áo.”
Trong tủ quần áo vang lên âm thanh xấu hổ của Tào Đạt Hoa.
...
Năm phút sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tào Đạt Hoa sửa sang quần áo bước ra ngoài.
“Sợ cái gì, A Kiệt là cháu anh, cũng coi như cháu em. Người một nhà, người một nhà, không có gì phải ngại.”
Nói xong còn lôi một người phụ nữ từ trong phòng ra.
Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt nên cũng không đoán được tuổi tác, mặc dù trang điểm hơi đậm nhưng cũng có thể nhìn ra hồi trẻ là một mỹ nữ.”
“Chú Đạt, vị này là?”
“A Kiệt, vị này là Madam Vương, cũng là trưởng bối của cháu, sau này nhớ gọi là thím.”
Tào Đạt Hoa nói xong thì ôm chầm lấy bà ấy: “Đây là cháu trai anh- Liêu Văn Kiệt, trước anh đã nói với em rồi, gọi A Kiệt là được.”
“Đừng làm thế, A Kiệt còn ở đây.”
“Sợ cái gì, không phải ngại.”
“Đáng ghét...”
“Ha ha ha, đáng ghét chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đáng ghét.”
Liêu Văn Kiệt: (?_?)
Tự nhiên lại bị ép ăn cẩu lương.
Cũng may bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ giúp hắn xử lý dễ dàng chuyện này.
“Chú Đạt, cháu cảm thấy chị gái này còn chưa tới 30, nhìn trẻ hơn cả A Tinh, gọi là thím thì già quá.”
Liêu Văn Kiệt biết rõ, sau khi ngài Hoàng về hưu thì đồn cảnh sát điều động nhân sự. Madam Vương trở thành cấp trên trực tiếp của Chu Tinh Tinh và Tào Đạt Hoa.
“A Kiệt đúng là biết nói chuyện, nhưng cháu không cần để ý nhiều thế đâu, với cả...”
Madam Vương nhìn Tào Đạt Hoa một cái, ánh mắt tràn ngập ngượng ngùng: “Thím cũng thích cách xưng hô là bà Tào, cháu gọi thím là thím cũng được.”
Liêu Văn Kiệt: (???)
Bà Tào, rốt cuộc bà nhìn trúng điểm nào của ông Tào thể, có thể nói cho mọi người biết được không?
“A Đạt là người rất có nghĩa khí, cảnh sát từ trên xuống dưới đều khâm phục anh ấy, nói anh ấy ghét nịnh hót, làm việc chính trực, lại hay làm việc thiện...”
Chưa đợi Liêu Văn Kiệt đặt câu hỏi thì Madam Vương đã nói, mỗi câu mỗi chữ ngập tràn tôn sùng: “Nếu cảnh sát Hong Kong nào cũng đại nghĩa giống như A Đạt chứ không cà lơ phất phơ như Châu Tinh Tinh thì mọi người đã có phúc rồi.”
Thôi xong!
Liêu Văn Kiệt khẽ giật giật khóe miệng, thấy Tào Đạt Hoa liều mạng nháy mắt với mình thì cũng không vạch trần ông, thuận miệng nói: “Nhân tiện nhắc đến Châu Tinh Tinh, cháu cũng quen anh ta, anh ta là một cảnh sát tốt, cũng rất trọng nghĩa, làm gì đến mức như thím nói!”
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sát thủ số một đội Phi Hổ bây giờ chắc đang làm việc ở đội giao thông, nhiệm vụ hàng ngày là dán vé phạt các xe vi phạm luật giao thông.
Mặc dù Châu Tinh Tinh giới thiệu bạn gái cho hắn cũng không có ý tốt gì, nhưng Liêu Văn Kiệt cũng nói giúp anh ta vài câu.
“A Kiệt, chuyện này cháu không cần nói nhiều, cháu không là người trong cuộc nên không hiểu được đâu. Nếu thím nghe theo ý kiến của cháu thì chẳng khác nào đem cảm xúc cá nhân vào công việc.
Madam Vương kiên quyết từ chối, nói tiếp: “Thím đã xem kỹ hồ sơ của Châu Tinh Tinh rồi, cậu ta là một nhân viên cảnh sát ưu tú, nhưng làm việc lại quá bốc đồng, hay có chủ nghĩa anh hùng cá nhân, chuyện này sẽ khiến đồng đội của cậu ta gặp rắc rối. Thím điều cậu ta đến tổ giao thông để mài giũa tính tình đó, đối với cậu ta hay với công việc sau này đều có chỗ lợi.”
Liêu Văn Kiệt không giải thích nữa, nghe những lời Madam Vương nói là biết đây không phải người đơn giản.
Chỉ là... Vẫn là vấn đề đó, bà Tào có mắt nhìn người chuẩn như vậy, sao lại nhìn trúng ông Tào chứ?
Không thể nào hiểu nổi!
Liêu Văn Kiệt giã đầu, câu hỏi này hắn không có lời giải.
“Đúng rồi, A Kiệt, bởi vì chú có công trong vụ án vũ khí của Đại Phi nên bây giờ bị phân vào tổ trọng án rồi.”
“Không, A Đạt, anh nói như thế là không đúng.
Madam Vương sửa lại, tự hào nói: “Là vì anh không sợ hy sinh, biết tổ trọng án đang thiếu nhân lực nên chủ động xin gia nhập.”
“Cái gì đấy, dạy anh cách nói chuyện à? Anh đang nói chuyện với A Kiệt, có phần cho em chen miệng vào à?”
“Không có...”
“Vậy còn không mau ngậm miệng lại, nói nhảm nhiều như vậy, sớm muộn cũng biến thành người nhiều chuyện.”
Tào Đạt Hoa hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Liêu Văn Kiệt: “A Kiệt, tình hình bây giờ thế này, cháu cũng biết chú là người cuồng công việc, bây giờ gia nhập tổ trọng án nhất định phải tăng ca nhiều, đến lúc đó khó có thể chăm sóc cháu. Sau này, buổi tối cháu thích ăn gì thì tự nấu, không nấu được thì ra ngoài ăn, đừng chờ chú làm.”
Nói cứ như trước đây đã từng làm vậy!
Liêu Văn Kiệt trợn tròn mắt, hắn không định phá nhưng Tào Đạt Hoa hơi vênh váo rồi, nhất định phải chèn ép một chút.
“Chú Đạt, đây là tổ trọng án chứ không phải phòng đánh bài, chú được không đấy?”
“Tất nhiên là được, A Đạt đã gia nhập rồi, cũng là mãnh hổ của tổ trọng án.” Madam Vương nói xong thì đột nhiên nhớ ra mình không nên chen miệng vào, thế nên rụt rè cúi đầu.
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần phải lan truyền ra làm gì, cái gì mà mãnh hổ của tổ trọng án?”
Tào Đạt Hoa xụ mặt giáo huấn: “A Kiệt là cháu anh, nó biết rõ bản lĩnh của anh như thế nào. Nó hỏi thể không phải hoài nghi năng lực của anh, mà là lo anh một thân một mình, sợ anh gặp nguy hiểm. Tự nhiên em nói như thế kia làm gì, anh là người quan tâm đến danh vọng à?”