“Đại sư, anh vừa mới nói mình không phải đạo sĩ, vậy chẳng lẽ anh bắt ma... Chẳng lẽ là dựa vào sữa à?”
Lý Ngang có một câu danh ngôn, bắt ma thì dùng màng bọc thực phẩm, đuổi tà thì dùng socola.
Theo giải thích của anh ta thì bên trong màng bọc thực phẩm có axit nitric và oxit lưu huỳnh, chúng có thể bao bọc các phần tử năng lượng của ma; bên trong socola có sữa bò, mà ma quỷ sợ nhất là bò...
Trước kia khi nghe thấy câu này Liêu Văn Kiệt chỉ cười chứ không coi là thật, đến tận bây giờ hắn cũng vẫn chỉ coi đó là câu nói vớ vẩn. Lý Ngang có thể bắt được ma nhất định là do có ẩn tình khác.
Nếu chỉ cần dùng màng bọc thực phẩm và sữa bò là có thể bắt được ma, vậy thì ma quỷ còn dám lộng hành như thế à!
“Tất nhiên là nhờ vào sữa rồi, nếu không thì cậu nghĩ là như thế nào?”
Lý Ngang làm ra vẻ bí ẩn nói: “Tôi nói cho cậu biết bí mật này, lí do bên cạnh Diêm La vương có một đám người Đầu trâu cũng là vì ma sợ trâu. Đây là chuyện cơ mật đấy, cậu đừng truyền ra bên ngoài. Lũ ma kia đến bây giờ vẫn chỉ nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.”
“Nếu nói theo cách của anh, vậy thì chẳng phải ngựa cũng có thể đuổi ma sao, dù sao thì mọi người cũng nói đầu trâu mặt ngựa.”
“Cậu nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn thích dùng sữa bò, giá rẻ, chỗ nào cũng có thể mua được.”
Sau đó, Lý Ngang lại bắt đầu thì thầm, nói gần đây giá cả leo thang, sữa bò cũng tăng giá rồi, tốt nhất là ăn trộm một con bò sữa về nuôi để tiết kiệm chi phí.
Sau đó, Liêu Văn Kiệt nói rất nhiều chuyện với Lý Ngang, nghĩ đủ mọi cách để có được số điện thoại. Kết quả là Lý Ngang nói hươu nói vượn, nhất quyết không nói trọng điểm.
Trong lúc đó, Lý Ngang còn long trọng giới thiệu người bạn của mình- Lily, cũng chính là chậu hoa bách hợp.
Liêu Văn Kiệt cũng cố gắng chào hỏi Lily, nhưng hình như gương mặt đẹp trai của hắn không có tác dụng trong lần chào hỏi này, Lily không thèm để ý gì đến hắn.
Điều này khiến Liêu Văn Kiệt chắc chắn một điều, Lý Ngang thực sự là một tên tâm thần, hơn nữa còn rất là nghiêm trọng. Anh ta là bệnh nhân tâm thần trốn khỏi bệnh viện chứ không phải là chuyên gia bắt ma như anh ta giới thiệu.
“Thời gian đến rồi, rất vui khi được trò chuyện với cậu. Bây giờ tôi phải đi thay trời hành đạo đây.”
Lý Ngang nhìn đồng hồ, kiên quyết từ chối lời thỉnh cầu xin số điện thoại của Liêu Văn Kiệt, khinh thường trả lời anh ta: “Bây giờ niệm lực của cậu không có cách nào thu phóng tự nhiên, thế nên rất dễ hấp dẫn trêu chọc đám ma quỷ. Đừng tự rước chuyện vào thân nữa, mau mau về nhà đi ngủ đi.”
“Không phải anh cũng giống tôi à?”
“Ha ha ha, nực cười, chút niệm lực đó của cậu làm sao có thể so sánh với tôi cơ chứ?”
Lý Ngang xách chiếc vali lên, ôm chậu hoa bách hợp, quay người rời đi, rất nghiêm túc nói: “Cứ để đám ma quỷ đó thử một chút, xem kẻ nào dám bám lên thân tôi. Kẻ nào dũng cảm nhua vậy, tôi sẽ khiến kẻ đó phải nộp tiền thuê nhà cả đời.”
Vội vã đi tìm đường chết như vậy, khẳng định sau này không có kết cục tốt.
Liêu Văn Kiệt suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi theo. Hắn đã đến thế giới này một thời gian nhưng chưa một lần nào gặp ma cả, hôm nay nhất định phải đi xem cho rõ ràng.
Để đề phòng bất trắc, hắn còn lấy cả [Tịnh thiên địa thần chú] ra, nhét vào trong quần áo.
Quyển sách này có thể xua đuổi tà ma, còn có một vòng hào quang bảo vệ cơ thể, đủ cho hắn tự bảo vệ mình.
Liêu Văn Kiệt không biết lúc bình thường quyển sách này sẽ được để ở chỗ nào, bởi vì hệ thống có không gian lưu trữ riêng, đồ vật lấy ra dựa vào suy nghĩ của hắn.
...
Tầng chín, trong hành lang lơ lửng một tầng sương mù mà người thường không thể nào nhìn thấy được. Giữa ánh đèn điện, sương mù giống như một vật sống, thỉnh thoảng lại thấp thoáng như ẩn như hiện một mặt người và bàn tay.
Một tuần trước đó, bà cụ Lý ở tầng này bị ngã, đầu đập vào tủ lạnh, trên đường đưa đến bệnh viện đã không qua khỏi.
Nhưng sự thật không phải như thế. Ngày hôm đó, bà cụ Lý cãi nhau với con dâu, con trai bà cụ tiến lên tách hai người ra, không cẩn thận đẩy ngã bà cụ, thế nên mới xảy ra bi kịch đó.
Hai vợ chồng không dám lộ ra, giấu diếm nguyên nhân cái chết của bà cụ Lý, còn khai man là bà cụ tự mình trượt chân. Cứ như thế, oán khí của bà cụ Lý ngày một nồng đậm, cuối cùng hóa thành ác ma đến đây đòi mạng.
Không biết bà cụ Lý suy nghĩ thế nào mà lại chọn ám lên người cháu trai mình là Tiểu Long, cầm con dao bổ dưa muốn hai vợ chồng phải đền mạng.
Thao tác thần kỳ!
Mắt thấy con dao bổ dưa sắp đâm xuống, Lý Ngang nhanh chóng chạy tới, “Tiểu Long” thấy có người thì run rẩy, chạy ra ngoài nhà.
Hai người một chạy một đuổi, Lý Ngang nhờ vào chức năng định vị của Lily đã sớm đoán được vị trí chạy trốn của bà cụ Lý, nhanh chóng chặn đường bà ta.
“Bà lão à, khó khăn lắm mới trở lại được một chuyến, làm gì mà tức giận đến mức đó, cơm nước không hợp khẩu vị à?”
Lý Ngang cầm cây chủy thủ, tiến từng bước lại gần, lúc nói chuyện còn không quên liếm chủy thủ: “Để tôi nhắc nhở bà một câu, người bị ma ám nếu để trong một thời gian dài thì sẽ tiêu hao sinh lực nghiêm trọng. Đây là đứa cháu trai đáng yêu của bà đó, chắc bà cũng không muốn nó biến thành tên ngớ ngẩn, cả ngày chỉ ăn với ị đâu nhỉ?”