“Người không có việc gì là được rồi, ở bệnh viện vài ngày coi như nghỉ ngơi.”
Tào Đạt Hoa nghe được chuyện lão Vương biến thành người thực vật chỉ là sắp xếp thì thở phào nhẹ nhõm.
Rầm!
Ngài Hoàng đột nhiên đập tay lên bàn, chỉ thẳng vào mũi Tào Đạt Hoa: “Lão Vương thì không sao, nhưng tôi xảy ra chuyện lớn rồi. Tại sao Đại Phi lại chặn ông ấy? Chẳng lẽ thân phận nằm vùng của ông ấy đã bại lộ? Nếu vậy thì kế hoạch thu lưới làm sao có thể tiếp tục đây?”
“Lão đại đừng nóng, lão đại đừng nóng, lão Vương bây giờ đã là người thực vật rồi, không cần thiết phải tức giận với ông ấy, tức giận hại thân.”
“Ông còn mặt mũi nói thế à, tôi đang tức giận với ông!”
Ngài Hoàng hét lớn: “Bảo ông đến trường học làm nằm vùng là để ông nghe ngóng tin tức chứ không phải để ông tổ chức họp lớp, sao tự nhiên lại đi gặp lão Vương làm gì?”
“Á, tôi chỉ là...”
“Bây giờ thì hay rồi, lão Vương có nguy cơ bại lộ, ông ở cùng lão Vương chắc chắn sẽ bị Đại Phi nghi ngờ, thế thì sẽ liên lụy đến cả Châu Tinh Tinh. Ông nói xem phải làm thế nào bây giờ?”
“...”
Tào Đạt Hoa cúi đầu không nói, việc này đúng thật là lỗi của ông, nhưng ông không hối hận, thậm chí còn cảm thấy hơi may mắn.
Nếu như hôm nay lão Vương bị chặn đường bởi vì thân phận bại lộ, vậy thì lỗi này của ông lại vô tình cứu lão Vương một mạng.
Hành động nằm vùng có độ nguy hiểm rất lớn, vừa nghĩ đến những người bạn cùng lớp đã qua đời, Tào Đạt Hoa lập tức lạnh run cả người. Ông không muốn mình trở thành người duy nhất trong lớp còn sống.
“Cậu là A Kiệt, cháu của Tào Đạt Hoa?”
Ngài Hoàng thấy Tào Đạt Hoa bất động như người chết thì cũng không thèm phí lời với ông nữa, quay sang nói chuyện với Liêu Văn Kiệt.
Một giây trước còn là hung thần dữ tợn, một giây sau đã trở nên dịu dàng ôn hòa, tốc độ trở mặt nhanh đến mức Liêu Văn Kiệt phải bái phục.
Tào Đạt Hoa cũng không để ý, ngài Hoàng chính là như vậy, mới gặp thì rất dễ nói chuyện, chỉ khi nào quen thuộc thì mới bắt đầu lộ rõ bản chất, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“A Kiệt, tôi đã cho người xác minh, cậu là người đầu tiên gọi điện báo cảnh sát.”
“Đúng vậy, lúc ở tiệm lẩu tôi phát hiện chú Đạt và bạn chú ấy bị người ta theo dõi.”
Liêu Văn Kiệt giải thích: “Tôi biết thân phận của chú Đạt là nằm vùng, chú ấy đuổi tôi đi để gặp bạn thì rất có thể đối phương cũng là nằm vùng...”
“Cho dù thế nào đi nữa thì hai cảnh sát bị người khác bao vây như vậy chắc chắn không có ý tốt, tôi sợ xảy ra chuyện nên đã báo cảnh sát.”
Chẳng trách cảnh sát lại tới nhanh như vậy!
Tào Đạt Hoa nghĩ thầm, đồng thời càng thêm quý mến Liêu Văn Kiệt, cháu trai vừa đẹp trai lại thông minh, không hổ là cháu trai của ông.
“A Kiệt làm việc gì cũng tỉ mỉ và quyết đoán, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, rất giống tôi lúc còn trẻ...”
“Phụt...”
Ngài Hoàng vừa nói được một nửa thì Tào Đạt Hoa không nhịn được cười ra tiếng, sau khi nhận lại ánh mắt hình viên đạn thì lập tức cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì.
“Hừ, không giống như một số người, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, không làm được chuyện gì!”
Ngài Hoàng hừ lạnh, sau đó nói tiếp: “A Kiệt, có muốn làm cảnh sát không, tôi có thể viết cho cậu một lá thư đề cử.”
Ngài Hoàng nghẹn họng, không ngờ Liêu Văn Kiệt lại từ chối thẳng thừng như vậy. Bá Nhạc vừa với chọn được Thiên Lý Mã thì đã bị Thiên Lý Mã đá cho một cái.
Hoàn toàn mất hết mặt mũi!
Ngài Hoàng vẫy tay ý bảo Tào Đạt Hoa và Liêu Văn Kiệt cút xéo ngay đi, hai chú cháu nhà này càng nhìn càng tức giận.
Trên đường về nhà, Tào Đạt Hoa không nhịn được hỏi: “A Kiệt, sao cháu lại từ chối lão đại để ông ấy mất hết mặt mũi như vậy, suy nghĩ một chút cũng được mà!”
“Chú Đạt, con người có chí riêng của mình, cháu cũng tự biết thân biết phận, không thích hợp làm cảnh sát.”
“Không thể nói như thế, cháu chưa thử thì làm sao biết mình có thích hợp hay không.”
Tào Đạt Hoa nói: “Cháu bỏ lỡ một cơ hội tốt, đừng nhìn lão đại béo như quả bóng, nhưng lúc trẻ ông ấy không như vậy đâu. Lão đại hồi trẻ lấy một địch hai mươi cũng không vấn đề, không biết có bao nhiêu người mơ ước có thư đề cử của ông ấy.”
“Đừng nói chuyện đó nữa, nếu như cháu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai viết tên chú lên tấm bài vị kia đây?”
“Cháu biết cả chuyện này?”
“Cháu cũng không muốn biết, nhưng một ngày chú nói tận ba lần, không muốn biết cũng khó.”
Hai người về nhà thì Châu Tinh Tinh đã ngủ, trước mặt phủ kín bài tập về nhà.
Cái này còn mệt hơn cả đánh nhau, Châu Tinh Tinh vừa nhìn bài vở một lúc đã cảm thấy tay chân bủn rủn không có sức lực, xem đến lần thứ hai thì trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Tào Đạt Hoa gọi Châu Tinh Tinh dậy, nói cho anh ta biết tình huống tối nay, cũng nói rõ mệnh lệnh của ngài Hoàng. Bây giờ làm việc không giống lúc trước, hai người có nguy cơ bị bại lộ, thế nên làm việc phải cẩn thận.
Châu Tinh Tinh nghe vậy thì lập tức thanh tỉnh, bàn bạc với Tào Đạt Hoa đến gần nửa đêm mới kết thúc.
Liêu Văn Kiệt về nhà thì vào thẳng phòng ngủ, nghiên cứu hệ thống trong tay.
Hôm nay hắn dám ra tay cứu người trong tiệm lẩu, còn cố ý chịu đập một chai bia không chỉ vì đã được học Thiết đầu công tại học viện ẩm thực mà còn là vì đổi 100 điểm tài lực lấy một kỹ năng.
[ Thiết bố sam (nhập môn)]
100 điểm chỉ có thể đổi được một môn võ học nhập môn, muốn chi nhiều hơn cũng không được. Hệ thống vừa cứng nhắc vừa thiển cận, không hiểu thế nào là đầu tư, thế nên không có chức năng cho vay.