“Không sai, nếu như vậy thì tôi là người có đạo lý, cho dù là người không tin có ma thì cũng sẽ thành thật ngồi xuống nghe tôi nói đạo lý.” Lý Ngang nhún nhún vai, đó là kinh nghiệm mà anh ta đã đúc kết được sau nhiều năm bước chân vào giang hồ, sẽ không sai.
“Bây giờ làm sao?”
“Đơn giản, bảy ngày sau sẽ là ngày anh Lý hồi hồn, tôi đích thân bắt anh ta về.”
“Đừng đi gấp, còn có một chuyện, sao anh đánh được người chết sống lại vậy?”
Không theo lẽ thường, Liêu Văn Kiệt nhịn không được nói: “Tôi thấy rất rõ, lúc cô Lý rơi xuống, xương cốt đã bị vỡ, tại sao anh có thể dùng búa và ghế gập để đánh cho khỏe lại vậy?”
“Thiệt thòi khi cậu vẫn là một đạo sĩ, vấn đề này mà cũng hỏi được, khiến tôi quá thất vọng rồi.”
Lý Ngang liên tục lắc đầu, ghét bỏ nói: “A Kiệt, thấy cậu trẻ tuổi không hiểu chuyện, hơn nữa còn là tự học thành tài, tôi sẽ không phê bình cậu.”
“Nói nhiều thật đấy, mau nói chuyện chính đi.”
“Đừng gấp, trước tiên tôi phải thay đổi quan niệm của cậu, nếu không có nói nhiều đi nữa cũng vô dụng.”
Lý Ngang nói: “Mặc kệ cậu tự học là xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay do nguyên nhân khác, nếu cậu đã đẩy cánh cổng này ra thì phải nhớ kỹ một điều, trên thế giới này, không có gì là không thể…”
“Nếu cậu không thể vứt bỏ những quan niệm thế tục bình thường, mỗi lần gặp chuyện kỳ lạ đều nói ‘cái này không khoa học’, vậy thì khỏi nói nữa, thế giới này không thích hợp cới cậu, mau về nhà ăn cơm nhão đi!”
Liêu Văn Kiệt: Cái thằng cha này thật đáng đánh, liều mạng như Châu Tinh Tinh vậy.
“Lấy ví dụ là cô Lý, rơi xuống từ trên tầng lầu cao xuống, bị gãy mấy khúc xương, cậu cảm thấy tôi có thể chữa khỏi cho cô ta là chuyện rất khó tin, nhưng trên thực thế thì sao?”
Lý Ngang đẩy đẩy cặp mắt kính: “Cậu hiểu biết bao nhiêu về tiềm lực của cơ thể con người, giới hạn của sống và chết rốt cuộc ở đâu, suy nghĩ kỹ những điều này thì cậu sẽ biết, tôi cứu sống cô Lý không phải là điều kỳ tích.”
Không, thật sự rất kỳ tích!
“Nếu anh đã dùng đạo thuật, siêu năng lực, lại còn bổ sung thêm một số hiệu ứng đủ màu sắc, tôi sẽ không có bất kỳ kinh ngạc nào, nhưng ghế gập và búa…đừng nói khoa học, đến huyền học cũng không giải thích được."
Liêu Văn Kiệt châm chọc, nói thẳng: “Vấn đề triết học của sống chết thì đừng nhắc, thẳng thắn một chút, sao anh làm được vậy?”
“A Kiệt, cậu hiểu lầm tôi rồi, đây chỉ là một lần cứu người bình thường thôi, kêu tôi làm sao giải thích?”
“Anh chắc chắn?” Liêu Văn Kiệt hoài nghi không thôi.
“Đương nhiên, lừa cậu thì tôi sẽ bị trời đánh…Này, cậu chạy xa vậy làm gì?”
“Không có gì.”
Liêu Văn Kiệt nhìn trời, xác định sẽ không có thiên lôi ảnh hưởng đến mình, lúc này mới trở về bên cạnh Lý Ngang, thuận tay nhặt cây búa dưới đất: “Nếu anh đã nói là bình thường, vậy tôi sẽ đánh anh mấy cái bình thường, không vấn đề chứ?”
Đối với hành vi “vịt chết còn cứng mỏ” này, Liêu Văn Kiệt trước giờ chưa từng dung túng nhân nhượng, hôm nay hắn cũng muốn xem thử là Lý Ngang cứng miệng, hay cây búa trong tay hắn cứng.
“Không vấn đề, nếu nhíu mày thì coi như tôi thua.”
Lý Ngang tháo mắt kính, hai tay mở ra đứng thành hình chữ Đại (大): “Nào, đánh đi, dùng hết sức vào, muốn đánh ở đâu thì đánh ở đó, xảy ra chuyện thì tôi tự chịu.”
“Đánh đầu cũng được?”
“Được.”
“Đánh đầu cũng được?”
“Được hết!”
“…”
Thấy Lý Ngang quả quyết như vậy, Liêu Văn Kiệt có hơi không nắm bắt được, cầm cây búa trong tay, xác định một lúc, sau đó bước lên, định nện vào đầu Lý Ngang.
Cây búa còn cách trán 3cm, cuối cùng cũng không đánh xuống.
“Hahaha, A Kiệt, tôi còn không sợ, cậu sợ gì chứ?”
“Vung nhát búa này xuống, lỡ như anh có gì đó, vậy không phải tôi tự chuốc khổ sao.”
Liêu Văn Kiệt bĩu môi, ném câu búa trong tay xuống, quay người nhặt ghế gập lên, ầm một tiếng, hắn đã gõ vào đầu Lý Ngang.
Oành!
“Ây da!”
Lý Ngang lên tiếng, ngã xuống đất, Liêu Văn Kiệt thấy thế, trên tay càng dùng lớn, góc gấp của ghế rất khéo léo, tránh được tay của Lý Ngang, toàn bộ đều đánh lên người anh ta.
Kết quả là không được như ý, ngoài tiếng kêu thảm thiết đầu tiên có chút khoa trương thì sau đó Lý Ngang cũng không hừ một tiếng.
Sau 30 giây, Liêu Văn Kiệt dừng tay.
Lý Ngang bò dậy như không có chuyện gì, vỗ vỗ bụi đinh trên quần áo: “Tôi có thần công hộ thể, dao súng bất nhập, chỉ có một cái ghế làm khó dễ gì được tôi, đổi búa đi!”
“Nhưng anh chảy máu mũi rồi.”
“Hả?”
Lý Ngang vươn tay lên sờ, lơ đễnh cười cười: “Gần đây thời tiết khô hanh, tôi không ăn nhiều hoa quả, có hơi nóng trong người.”
Liêu Văn Kiệt: (一 `′ 一)
Không hiểu, hắn không đoán được tên thần kinh này nói thật hay là giả.
“Nếu anh đã không sao, vậy tôi vào tạm lánh trước.”
Lý Ngang thu lại ghế gập và cây búa, ôm hoa bách hợp yên quý lên: “A Kiệt, từ ngày mai, tôi sẽ tới đây để huấn luyện đặc biệt cho một số bảo vệ đã gặp ma, tránh cho đêm hồi hồn phải tặng không đầu người, cậu có muốn đăng ký tham gia không?”