Cho nên, hiện tại anh ta vẫn là một người thức thời đơn độc, thậm chí không có đồng đội.
Liêu Văn Kiệt cũng nghi ngờ rằng vì Lý Ngang có một thể chất kỳ lạ và suy nghĩ khác với người bình thường nên căn bản không thể học được đạo thuật.
Cũng là [Tịnh thiên địa thần chú], anh ta thêm vào niệm lực, có thể xua đuổi ma quỷ, Lý Ngang sử dụng niệm lực……. có lẽ không có xảy ra chuyện gì.
Điều này cũng giải thích khi ý chí của anh ta vững vàng thì sẽ phát huy thần công hộ thể đao thương bất nhập, còn khi bệnh viêm ruột thừa khiến anh ta đau đến co quắp thì dễ dàng bị ác ma chiếm cơ thể, hơn nữa tất cả đạo cụ cũng mất hiệu lực.
Trời sinh kỳ lạ cùng lắm cũng chỉ như thế thôi!
Nói chung, niệm lực của Lý Ngang sinh ra đã có, không cần tu luyện cũng sẽ phát triển mạnh hơn, vậy nên được xếp vào loại người có sức mạnh siêu nhiên.
…….
Trời sáng, Liêu Văn Kiệt đau lưng bật dậy, đồng hồ sinh học cực kỳ ương ngạnh, chỉ kém một phút thì chuông báo thức sẽ đổ.
Cũng không rửa mặt đánh răng ngay mà là liếc mắt nhìn hệ thống.
[Thảo thượng phi* (nhập môn)]
(*Một môn võ kungfu - chạy)
Hệ thống thưởng một ‘thuật’, nhìn tên có thể đoán được, một kỹ năng đặc biệt để chạy.
Thật tốt, hắn luôn cảm thấy rằng mình chạy quá chậm.
Vấn đề là Thảo thượng phi + Thiết bố sam, người có hai loại võ công này hầu như đều tham gia vào một ngành nghề cổ xưa trong tiểu thuyết võ hiệp.
-Trộm.
Đặc biệt là một loại trộm khét tiếng, mọi người đều muốn trừng trị.
Những chuyện như vậy, những người chính nghĩa thường kề vai bên nhau và giải quyết mọi việc ổn thỏa, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán khắp nơi và đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cũng có bị xúc phạm!
Ngày mùng 3 tháng 7, Tào Đạt Hoa không mời mà tới, còn mang đến một tấm thiệp mời, muốn Liêu Văn Kiệt tới tham dự tiệc mừng của Madam Vương tối ngày mùng 5 tháng 7.
Lần này là thật, không phải sắp xếp xem mắt.
Vụ khủng bố trường học Eden Smith ảnh hưởng vô cùng lớn, cả London chấn động, cấp trên thấy thế liền thuận nước đẩy thuyền để Madam Vương tổ chức tiệc ăn mừng long trọng hơn, trực tiếp bao khách sạn, thăng cấp thành lễ tuyên dương.
Các phóng viên cũng được mời đến hiện trường để khen ngợi các chiến sĩ cảnh sát đã có thành tích xuất sắc.
Liêu Văn Kiệt gật gật đầu, cam đoan đêm đó sẽ không vắng mặt.
Trước khi đi, Tào Đạt Hoa nói trước địa chỉ và vị trí chỗ ngồi, Liêu Văn Kiệt ngồi ở bàn ăn của gia đình, trên bàn có rất nhiều người thân và bạn bè, không có người ngoài.
Đồng thời, Tào Đạt Hoa cũng cảnh báo Liêu Văn Kiệt đừng cố tình ăn mặc trưng diện, giống như bình thường đẹp trai là được, miễn cho làm mất danh tiếng tổ trọng án của ông ấy.
Liêu Văn Kiệt liên tục nói được, tỏ vẻ ngày hôm đó nhất định tự hạ thấp, sau đó ngày thứ hai liền đi tham gia tiệc ăn mừng.
Sau ngày mùng 3 tháng 7, sau đó là ngày mùng 5 tháng 7, ngày mùng 4 tháng 7 không có ý nghĩa gì cả.
Liêu Văn Kiệt không cảm thấy kinh ngạc, hắn cùng A Lệ, Sandy lúc hẹn gặp mặt, thường xuyên gặp phải tình huống nhảy ngày, nếu không phải thường ngày dưỡng thành thói quen đọc báo mỗi sáng sớm, bồ câu đã bay đầy trời.
…..
Bên ngoài khách sạn, hàng chục xe cảnh sát đậu, lần lượt các cảnh sát viên đi vào, mặc thường phục hoặc sắc phục, các nhân viên tuần tra với súng đạn thật đang duy trì trật tự tại hiện trường.
Không nghĩ tới, tối nay an ninh ở những con phố gần đó hẳn là phải rất tốt.
Nhìn thấy cảnh này, phàn là có ý xấu, cũng sẽ không còn ý tưởng nữa.
Trước cửa khách sạn có nhân viên cảnh sát và nhân viên phụ trách ghi danh, ngoại trừ giới truyền thông được mời, những người còn lại đều bị cấm vào.
Liêu Văn Kiệt lấy thiệp mời ra, ký tên ở chỗ ghi danh rồi theo sự hướng dẫn của nhân viên đi vào hội trường, đây là sảnh tiệc lớn nhất trong khách sạn.
Hầu hết các nhân viên đã đến, khung cảnh hết sức náo nhiệt.
Vì có sự hiện diện của các phóng viên truyền thông nên hiện trường không ồn ào như Liêu Văn Kiệt tưởng tượng, mọi người nói chuyện tao nhã, cư xử hào phóng, thoạt nhìn đều là những người tinh hoa trong giới cảnh sát, đều là những người có học thức cao, thường xuyên lui tới của tầng lớp thượng lưu.
Liêu Văn Kiệt theo dãy số tìm tới chỗ ngồi của mình, bên tay trái còn trống không, bên tay phải là người quen.
Hà Mẫn.
"Ồ, A Mẫn, cô cũng ngồi bàn này?"
Liêu Văn Kiệt ngạc nhiên hỏi, sau khi Hà Mẫn trả lời, hắn mới hiểu bàn này vốn là của họ hàng và bạn bè của Tào Đạt Hoa và Madam Vương, nhưng Tào Đạt Hoa cả nhà chỉ có một mình, vị trí ngồi căn bản trống không, vừa vặn Châu Tinh Tinh hoàn cảnh cũng không khác, liền tụ lại thành 1 bàn.
“Người đẹp trai, cháu là ai?”
Bàn rượu đối diện, một ông lão dáng vẻ xấp xỉ 70 tuổi hỏi.
"Cháu là cháu trai của Tào Đạt Hoa, Liêu Văn Kiệt. Ông gọi cháu A Kiệt là được ạ."
Liêu Văn Kiệt lễ phép đáp lại, trên bàn chỉ có hắn và Hà Mẫn trẻ tuổi nhất, những người khác ít nhất cũng trên 40 tuổi, đều là thân thích của Madam Vương.
"A, hóa ra là cháu trai của A Đạt."
Ông lão gật đầu: "Tiểu Liên hay nhắc đến A Đạt trước mặt ông, thổi phồng đến mức ba hoa chích choè, khen ngợi A Đạt làm người chính trực, tận tâm với công việc, là một cảnh sát tốt hiếm có. Lúc đầu ông còn cảm thấy không tin, giờ nhìn thấy cháu liền thấy yên tâm.”