Liêu Văn Kiệt lộ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Không đúng, theo như anh nói thì niệm lực không thể thu liễm, nếu như Long Ngũ cảm nhận được chúng ta không phải người bình thường thì tại sao anh ta lại không có phản ứng gì?”
“Ngu ngốc, đẳng cấp thua kém quá nhiều.”
Lý Ngang chỉ vào mình, sau đó lại chỉ Liêu Văn Kiệt: “Hai người chúng ta trong mắt anh ta giống như một con kiến nhìn một con heo và một con voi, không thể nhìn ra được gì.”
“Ý anh là anh là heo?”
“A Kiệt, tôi đang nói chuyện rất là nghiêm túc, sao cậu lại mắng tôi?”
Mạch suy nghĩ của mấy bệnh nhân tâm thần đúng là người bình thường không đoán ra được. Liêu Văn Kiệt cũng không muốn nói với anh ta nữa. Lúc này, Cao Tiến đã tỉnh lại mỉm cười bước tới.
“Cảm ơn hai vị, hôm nay may mà có hai vị hỗ trợ, đại ân này không biết phải cảm tạ như thế nào. Sau này nếu có việc gì cần đến Cao Tiến này thì cứ nói, tôi nhất định không từ chối.”
“Không cần không cần, chúng tôi cũng không phải làm miễn phí.”
“Khách sáo quá, nhận tiền làm việc thôi.”
Liêu Văn Kiệt và Lý Ngang cùng lên tiếng, đến cả động tác xua tay cũng giống nhau như đúc.
Long Ngũ: “...”
Nói thế nào đây nhỉ, mặc dù hai động tác, thậm chí là sắc thái biểu cảm đều không có gì khác biệt, nhưng suy nghĩ trong lòng hai người này lại như ngày và đêm.
“Nhận tiền làm việc?”
Cao Tiến nghe thế thì sững sờ, vô thức nhìn về phía Long Ngũ.
Long Ngũ liếc mắt nhìn Liêu Văn Kiệt, nhỏ giọng nói mọi chuyện cho Cao Tiến, cuối cùng cũng không lắm chuyện vạch trần những chuyện Liêu Văn Kiệt đã làm.
“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn hai vị.”
Cao Tiến nghe Long Ngũ nói xong thì gật đầu: “Nhưng tạm thời tôi không bỏ ra nổi số tiền kia, hai vị chắc phải chờ một khoảng thời gian nữa.”
“Không phải chứ? Nhìn anh cũng không giống người thiếu tiền, sao lại không bỏ ra nổi năm...”
“Lý Ngang, người ta cũng có lúc khó khăn, chúng ta đợi một thời gian cũng có sao đâu, tôi cảm thấy anh ta không để chúng ta thiệt đâu.”
“A Kiệt, vẫn là cậu suy nghĩ thấu đáo, tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu.”
Lý Ngang vỗ vai Liêu Văn Kiệt, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng bệnh: “Tôi đi trước đây, mấy học sinh bên kia vẫn đang chờ tôi giảng bài. Nhớ phải chuyển tiền cho tôi đấy, còn nữa, sau này mà có những khách hàng thế này thì nhớ phải tới tìm tôi.”
“Yên tâm, chúng ta là anh em, tôi nhất định sẽ nhớ đến anh.”
“Nếu cậu đã là anh em với anh ta, vậy tại sao lại muốn lừa tiền anh ta?”
Đợi Lý Ngang đi xa, Long Ngũ không nhịn được lên tiếng, vẻ mặt và giọng nói thể hiện rõ sự khinh bỉ.
Vẫn là câu nói kia, anh ta nhất định sẽ nói chuyện này cho Long Cửu.
“Tôi kiếm tiền dựa vào trí thông minh, sao có thể nói là lừa gạt được!”
Liêu Văn Kiệt khẽ lắc đầu: “Đùa chút thôi, thực ra tính tình Lý Ngang như thế, anh ta bị tâm thần chứ không phải kẻ ngốc, nếu anh ta không đồng ý thì tôi không thể lừa gạt anh ta được đâu.”
Liêu Văn Kiệt hiểu rất rõ Lý Ngang là người như thế nào. Riêng danh hiệu “Chuyên gia bắt ma” của anh ta, nếu muốn tiền thì tất nhiên sẽ có không ít người xếp hàng muốn đưa tiền cho anh ta.
Cho dù là năm vạn hay năm triệu thì Lý Ngang cũng không quan tâm, điều anh ta quan tâm chỉ là cảm giác vui vẻ lúc trả giá với Liêu Văn Kiệt mà thôi.
Chỉ như vậy!
“Đúng rồi, dù sao anh cũng là thần bài, đáng lẽ không thiếu năm triệu mới đúng.”
Liêu Văn Kiệt nhíu mày: “Này, đừng nói với tôi là anh bị mất trí nhớ nên đã quên luôn mật khẩu ngân hàng rồi nhé.”
“Không, bây giờ tôi rất tỉnh táo, chẳng qua là một thời gian nữa tôi sẽ tham gia đánh cược với một người bạn, thế nên tiết kiệm tiền một chút.”
Cao Tiến mỉm cười giải thích. Đúng là anh ta là thần bài, trên chiếu bạc thắng được cả hàng trăm triệu đô, nhưng phần lớn số tiền đó đều được mang đi làm từ thiện, còn vốn liếng của anh ta cũng không nhiều như mọi người vẫn nghĩ.
“Lý do này chấp nhận được, chờ anh cược xong thì chuyển tiền cho anh Ngũ, anh Ngũ có thể đưa lại cho tôi.”
Câu nói này của Liêu Văn Kiệt chính là muốn nói không muốn có quan hệ gì quá sâu đậm với Cao Tiến, Cao Tiến cũng không nói gì thêm, thuận tiện chuyển sang chuyện khác: “Cậu tin tưởng Long Ngũ như vậy, không sợ anh ấy cầm tiền rồi chạy à?”
Nếu anh ta dám chạy thì tôi sẽ đi tìm em gái anh ta.
Liêu Văn Kiệt thầm nghĩ, sau đó mở cửa cho hai người lên xe: “Không đâu, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Ngũ, anh ấy không phải loại người như vậy.”
“Cậu Liêu, tôi...”
“Gọi tôi là A Kiệt được rồi.”
“Được, A Kiệt.”
Cao Tiến vẫn mỉm cười như cũ: “Cậu quan tâm đến năm triệu kia như vậy, thế mà vẫn dám để tôi cầm tiền đi cược, chẳng phải bây giờ cầm luôn tiền thì sẽ yên tâm hơn sao?”
Liêu Văn Kiệt thở dài, khởi động xe: “Hai người muốn đi đâu, tốt nhất là đừng đi xa quá, tôi còn muốn về công ty.”
Cao Tiến đọc địa chỉ: “A Kiệt, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không. Tôi mất tích nhiều ngày như vậy, trong nhà chắc rất lộn xộn, tôi phải mau chóng gọi điện về nhà báo bình an.”