Tà Vương Truy Thê
Chương 145: đương trường thạch hóa (9)
Hỏi Tô Tiểu Nguyên, đứa nhỏ này căn bản không biết Lão Trần còn có kho hàng
trong tầng hầm ngầm.
Tô Lạc trong tay cầm ngọn nến, dọc theo bậc thang quanh co khúc khuỷu đi xuống
dưới, mà
Tô Tiểu Nguyên sớm đã bị chặn lại tại lối vào của tầng hầm ngầm.
Khi Tô Lạc đi vào tầng hầm ngầm, Lão Trần đang khoanh tay mà đứng, lẳng lặng
mà đánh giá nàng.
Không biết vì sao, bị ánh mắt như vậy nhìn, Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác
nổi da gà, tựa hồ bí mật nào đó của mình đã sớm hiện ra trước mặt hắn.
Lão Trần chỉ liếc mắt một cái, liền dịch tầm mắt đi, nhẹ giọng nói: “Tò mò vì
sao lão phu nhìn ngươi với con mắt khác?”
Âm thanh của hắn ám trầm, nghẹn ngào, mang theo tràn đầy năm tháng phong
sương.
Tô Lạc gật gật đầu, không thể phủ nhận, so với Liễu Thừa Phong, Lão Trần xác
thật vẫn luôn cố ý vô tình mà đứng ở phía nàng. Hơn nữa, hắn còn có thể liếc
mắt một cái đã nhìn ra Tiểu Thần Long … Điểm này làm Tô Lạc tò mò cực kỳ.
Lão Trần thần sắc như cũ hờ hững, chỉ nói một câu: “Trong kho này có một khối
tinh thạch xanh dương, nếu ngươi thật có thể tìm được, lão phu tự nhiên sẽ nói
cho ngươi biết.”
Nói xong, hắn thật sâu mà nhìn Tô Lạc lmột cái, xoay người đi ra khỏi tầng hầm
ngầm.
Lão nhân thật thần bí. Nhưng mà không quan hệ, nàng chọn đương nhiên là không
trúng, nhưng mà Tiểu Thần Long có thể nha.
Tô Lạc nhìn một vòng tầng hầm ngầm, theo tầm mắt chậm rãi di động, đáy mắt
nàng hiện lên một cảm giác kỳ quái.
Ánh sáng trong tầng hầm ngầm có chút ảm đạm, nhưng là Tô Lạc lại không bị ảnh
hưởng.
Nàng tinh tế mà nhìn, càng nhìn càng giật mình, bởi vì trước mắt này tầng hầm
ngầm vô luận là từ diện tích vẫn là bố cục… Thế nhưng giống y đúc động phủ của
Tử Hỏa lão nhân.
Lúc trước, nàng có được đám nguyên thạch đầu tiên từ chỗ của Tử Hỏa lão nhân,
cũng là lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của tinh thạch.
Không nghĩ tới trưng bày ở chỗ này lại giống với động phủ kia như vậy.
Tử Hỏa lão nhân và Lão Trần đến tột cùng là quan hệ gì? Lão Trầ nhìn mình với
con mắt khác, có phải là do đã phát hiện mình kế thừa y bát của Tử Hỏa lão
nhân, cho nên mới sẽ như thế? Tô Lạc trong lòng tràn đầy đều là nghi vấn.
Nguyên thạch trong tầng hầm ngầm cũng không nhiều, chỉ chồng chất một ít trong
góc.
Tiểu Thần Long dựa theo mệnh lệnh của Tô Lạc, lấy hết toàn bộ tinh thạch có
trong tầng hầm ngầm ra, vừa chọn xong đã làm Tô Lạc chấn động.
Tỉ lệ tinh thạch này cũng quá cao rồi?
Trong ba mươi viên nguyên thạch, thế nhưng có tới hai mươi viên có tinh thạch,
hơn nữa viên kém cỏi nhất cũng là màu cam, tốt nhất… là màu xanh dương.
Thế nhưng thật sự có tinh thạch xanh dương? Lão Trần không có lừa nàng?
“Thế nhưng thật sự bị ngươi tìm được tinh thạch xanh dương.” Lão Trần lặng yên
không một tiếng động mà xuất hiện, khi hắn nhìn đến tinh thạch xanh dương, đáy
mắt hiện lên một đạo kỳ dị sắc thái.
Tô Lạc có chút đề phòng mà nhìn chằm chằm hắn, lão nhân này xuất quỷ nhập
thần, cũng không biết là chuyện như thế nào.
Lão Trần lại xua xua tay, ý bảo nàng đừng khẩn trương: “Tiểu cô nương không
cần sợ hãi, lão phu sẽ không hại ngươi.”
Thấy Tô Lạc cau mày, Lão Trần đáy mắt thế nhưng hiện lên một mạt ý cười: “Tiểu
cô nương không cảm thấy nơi đây rất quen thuộc?”
Quả nhiên! Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, vuốt ve bộ lông nhu nhu thuận của nó,
nhàn nhạt mà nhìn hắn: “Trần bá bá và Tử Hỏa lão nhân dường như rất quen thuộc?”
Bốn chữ Tử Hỏa lão nhân này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, nháy mắt khiến
đôi mắt vẩn đục kia của Lão Trần ánh lên ánh sáng.
Tuy rằng kiệt lực ức chế, nhưng Tô Lạc có thể cảm giác đến, Lão Trần giờ phút
này đang rất kích động.
Bởi vì nghe được bốn chữ Tử Hỏa lão nhân, cho nên hắn kích động.
Tô Lạc nhìn đến đôi tay mà Lão Trần đang giấu bên trong ống tay cáo run lên
nhè nhẹ.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.