Tà Vương Truy Thê
Chương 16: Thiên Phú Luyện Dược Sư
“Có ý gì?” Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu.
Nam Cung Lưu Vân cũng không rõ đã xảy ra vấn đề gì, liền gõ trán Tô
Lạc: “Yên tâm, ngươi tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Điểm này
ai cũng không thể phủ nhận, chẳng qua quá trình này có thể gặp
chút khó khăn. Nhưng mà ngươi đã chờ mười năm rồi, cũng không ngại
chờ thêm mấy ngày nữa chứ?
“Hửm?” Tô Lạc yên lặng nhìn hắn: “Chẳng lẽ sau đó năng lực bị thu
hồi, là trường hợp đặc biệt?
Nam Cung Lưu Vân đồng tình nhìn về phía nàng, trịnh trọng gật đầu.
Tô Lạc suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu kêu rên, sao mệnh nàng
lại khổ như vậy chứ?
“Nói cho ngươi một tin tốt.” Nam Cung Lưu Vân không đành lòng thấy nàng
như thế, hắn ghé sát lại mặt nàng, cười tà mị thần bí.
“Nói.” Tô Lạc dứt khoát.
“Thiên phú của ngươi xác thực là cường đại. Có thấy vừa rồi có
ánh hào quang xuất hiện trên người người không? Còn nhớ là màu gì
không?
“Màu xanh lá và màu cam?” Tô Lạc có chút không xác định.
Nam Cung Lưu Vân xoa đầu Tô Lạc như đang xoa đầu một con chó con, khóe
miệng cong lên mang theo nhu tình mà chính hắn cũng không phát hiện:
“Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết màu xanh lá đại diện cho hệ
mộc, mà màu cam đại diện cho hệ hỏa?”
“Ý ngươi là?”
“Không sai, ngươi sở hữu song hệ nguyên tố, là hệ mộc và hệ hỏa.”
Nam Cung Lưu Vân đáy mắt toát ra một tia thích thú: “Thực là làm
người ta hâm mộ nha, là hai nguyên tố mộc và hỏa đó.”
“Ngươi hâm mộ cái gì?” Tô Lạc khó hiểu hỏi. Nàng từng nghe Lục La
phổ cập tin tức, biết rằng vị Tấn Vương điện hạ trước mặt đang sở
hữu tam hệ nguyên tố, vậy mà hắn lại đi hâm mộ một người chỉ có
hai hệ nguyên tố như nàng?
“Nha đầu ngươi ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.” Nam Cung Lưu Vân
nâng nàng dậy, kéo qua ngồi vào một bên giường, giải thích nghi hoặc
của nàng: “Nếu như là nguyên tố khác thì song hệ cũng không có gì.
Nhưng ngươi có biết nguyên tố mộc và hỏa cùng xuất hiện trên một
người thì có ý nghĩa thế nào không?”
“Cái gì cơ?” Tô Lạc ngơ ngác, đối với thế giới dùng võ vi tôn này,
những điều nàng biết thực sự rất ít.
“Nguyên tố hệ mộc và hệ hỏa đồng thời xuất hiện biểu thị cho năng
lực của luyện dược sư. Nha đầu, ngươi có biết luyện dược sư là gì
không?” Gương mặt mị hoặc của tiểu nha đầu rất đáng yêu, hắn nhịn
không được lại lén sờ lên gương mặt hồng hào nhỏ bé ấy.
Tô lạc trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nói: “Cầu giải thích.”
Nam Cung Lưu Vân ha ha cười: “Người có nguyên tố thiên phú vốn dĩ rất
ít, mà muốn làm luyện dược sư phải có đủ cả hai hệ nguyên tố mộc
và hỏa, cho nên luyện dược sư trên đại lục này vô cùng thưa thớt
nhưng địa vị lại rất cao. Ví dụ như ngươi đi, nếu các trưởng bối
trong nhà biết ngươi có thiên phú, tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng ngươi tử
tế, người khác đừng nói là muốn khi dễ ngươi, ngay cả nói ngươi một
câu cũng không dám đấy chứ.”
“Luyện dược sư hữu dụng như vậy sao?” Tô Lạc nâng khuôn mặt nhỏ bé,
tinh tế hỏi.
“Đương nhiên. Ngươi có từng nghe qua đột phá cực hạn đan chưa? Chỉ cần
một viên là có thể giúp người đột phá giới hạn hiện tại. Như vậy,
ngươi đã thấy tầm quan trọng của luyện dược sư chưa?” Nam Cung Lưu Vân
xoa xoa đầu nàng: “Hiện tại biết mình có thiên phú nghịch thiên cỡ
nào chưa? Trong lòng có thoải mái hơn không?”
“Nhưng mà...” Tô Lạc nhìn đôi tay của mình, lại nhìn đến trụ thủy
tinh trong suốt, có cảm giác linh lực của mình thật quỷ dị.
“Đợi ta ba ngày.” Nam Cung Lưu Vân khó có được gương mặt nghiêm túc,
ánh mắt như hắc diệu thạch lóe sáng: “Ba ngày sau ta sẽ cho ngươi
đáp án.”
Xem ra cần phải đi Lạc Hà Phong một chuyến. Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân
xẹt qua một tia phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.