Tà Vương Truy Thê
Chương 33: Không Uổng Công Đến
Tô Lạc nhẹ nhàng bước vào tầng thứ ba.
Toàn bộ Tàng Bảo Các cũng chỉ có ba tầng. Nếu ở đây cũng không có, thật không
biết tìm ở đâu nữa.
So với hai tầng dưới, tầng thứ ba có không gian nhỏ hơn nhiều.
Hơn nữa, trên giá đầy rẫy văn thư, muốn Tô Lạc tìm kiếm hết đống này rất khó
khăn.
Tô Lạc lại gần nhìn kĩ, phát hiện đây không phải võ công bí tịch mà là lịch sử
tổng quát của đại lục cùng với sáu nguyên tố lớn, một ít nguyên lý và hướng
dẫn tu luyện.
Kỳ lạ, những văn thư này rất bình thường, tại sao lại trân trọng để ở tầng thứ
ba?
Theo lý, tầng thứ ba không phải là những bảo bối rất quý báu sao?
Tô Lạc có chút khó hiểu.
Tầm mắt Tô Lạc nhìn lên phía trên kệ sách. Bỗng nhiên, thân mình bất động, đáy
mắt hiện lên một tia sáng nhảy nhót.
Dùng bản năng sát thủ cẩn thận tính tế của nàng, nàng phát hiện trên giá sách
trước mắt hình như có chút không hợp lý.
Đó là một cuốn sách nằm trong hộp gỗ màu tím, cùng với chín cuốn khác, được
đặt ở trên giá như vậy.
Sở dĩ nói nó có điểm kì lạ, là bởi vì nhưng cuốn bên cạnh đều bị bám bụi,
nhưng quyển sách này…
Tựa hồ thường xuyên có người động vào, mặt gáy bóng loáng sạch sẽ.
Cũng có thể là chủ nhân đặc biệt yêu quý nó, cho nên lau chùi thường xuyên.
Khóe miệng Tô Lạc hiện lên một nụ cười giảo hoạt.
Chính là nó.
Bàn tay Tô Lạc với lấy hộp sách, sờ soạng trên dưới trái phải một hồi nhưng
không có bất cứ phản ứng nào.
Tại sao?
Chân mày Tô Lạc nhíu lại. Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy từng quyển trong hộp sách
ra.
Mỗi lần lấy ra một quyển thì dừng lại một chút, cẩn thận lắng nghe động tĩnh.
Thời khắc cầm lấy cuốn thứ sáu, bỗng nhiên nàng cảm thấy quyển sách này hình
như bị dán dính vào hộp, không cách nào lấy ra.
Nhìn kĩ lần nữa, nàng tức khắc vui vẻ. Quả nhiên, quyển sách này chính là nút
mở cơ quan.
Nàng bỗng nhiên đem quyển sách kia rút mạnh ra.
Âm thanh mật đạo mở ra rất nhỏ trong bóng đêm. Nàng phát hiện âm thanh đó
truyền tới từ dưới chân.
Tô Lạc nhìn xuống, tìm nơi phát ra âm thanh.
Lúc này, cách nàng khoảng một thước, có một mảnh sàn nhà chậm rãi mở ra, hiện
ra một cái lỗ đen nho nhỏ, ước chừng rộng mười mét vuông. Nếu nhìn không kĩ
thì không phát hiện được.
Tô Lạc ngồi xổm xuống, tiến lại gần. Phát hiện bên trong có một cái hộp nhỏ
bằng bàn tay.
Chiếc hộp làm từ gỗ tử đàn. Xung quanh phảng phất một tầng mê hương nhàn nhạt
của gỗ tử đàn.
Chiếc hộp nhỏ không bị khóa nên Tô Lạc có thể trực tiếp mở ra.
Bên trong hộp là một cái bình sứ bằng ngọc nho nhỏ.
Tô Lạc tỉ mỉ nhìn. Bình ngọc trắng tinh không tì vết. Bên ngoài không có nhãn
mác gì. Chỉ nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không biết đây là gì.
Tô Lạc chậm rãi mở nắp chai, để sát vào cánh mũi ngửi thử, tức khắc, một mùi
hương cổ xưa chưa từng thấy qua tràn ngập.
Tươi mát thanh nhã, hít vào khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Loại mùi hương này cùng với miêu tả của Nam Cung Lưu Vân có vẻ giống nhau.
Đây chắc là thiên linh thủy rồi.
Đúng là không uổng công đến đây.
Nhưng mà ít nhiều cũng nhờ nghề nghiệp kiếp trước rèn luyện cho Tô Lạc. Nếu
không phải nàng cẩn thận, lưu ý từng ngóc ngách, dù nàng tìm khắp toàn bộ Tàng
Bảo Các cũng không tìm ra.
Tô Lạc đem bình ngọc cùng hộp nhỏ bỏ vào ngực mình.
Không phải nàng thích chiếc hộp gỗ tử đàn, mà chiếc hộp này hữu dụng đối với
nàng. Hơn nữa, nó sẽ có tác dụng rất rất lớn.
Nếu đã lấy được đồ vật mình muốn, hiển nhiên là nên nhanh chóng rút lui.
Nhưng trước khi trốn đi, nàng phải tận dụng thật tốt mảnh ngọc bội Tử Ngư kia.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.