Tà Vương Truy Thê
Chương 37: Mảnh tàng bảo đồ hiện thế
“Đây là cái gì?” Tô Tử An hỏi một cách khổ sở, ném khối ngọc bội Tử Ngư về
phía Tô Tĩnh Vũ.
“Ngọc bội Tử Ngư?”
“Là của ngươi?” Tô Tử An hai mắt cười lạnh nhìn Tô Tĩnh Vũ hai chân run lên.
“Đúng là con, nhưng là do ba ngày trước con đã không cẩn thận làm mất.”
“Mất? Hiện tại ngươi nói ngươi làm mất?” Tô Tử An cười lạnh liên tục, từng
bước tới gần.
“Nhốt hắn lại thẩm vấn thật kỹ! Dù tên trộm kia không phải là hắn thì nhất
định cũng có quan hệ với hắn.” Tô Bác Võ cầm khối ngọc bội Tử Ngư, đáy mắt
hiện lên ánh nhìn độc địa.
Tiểu viện Tô Phủ vô cùng hẻo lánh.
Toàn bộ Tô Phủ lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, ầm ĩ vô cùng, chỉ có khu tiểu
viện là hẻo lánh, yên tĩnh như đêm khuya.
Nam Cung Lưu Vân cắt đuôi một đám người lại phía sau, cười hì hì chạy đi tìm
Tô Lạc.
Lúc này hắn đã đổi sang mặc y phục dạ hành.
Khoảnh khắc này trông hắn tuấn mỹ tuyệt sắc như từ trong tranh bước ra. Hình
dáng như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ đại, góc cạnh rõ ràng, thần thái nhẹ nhàng
lười biếng, mang theo nét quyến rũ tà mị trong nụ cười nhạt.
“Thế nào? Trông bổn vương hôm nay biểu hiện có tốt không?” Nam Cung Lưu Vân
dựa nghiêng vào nhánh quỳnh hoa dưới tàng cây, hai cánh tay thon dài khoanh
lại, mặt cười nhạt nhìn về Tô Lạc.
“Trông có phần miễn cưỡng.” Tô Lạc ngồi ở ghế đá trong viện, bàn đá phía trước
có đặt một ấm trà xanh, hương trà lượn lờ mờ mịt.
Đối với thái độ hờ hững của Tô Lạc, hắn không những không chú ý tới, ngược lại
còn tiến tới gần mặt nàng, thả nhẹ từng chữ vào tai nàng âm thanh trầm thấp
đầy ái muội: “Nha đầu ngoan, lấy được thiên linh thủy rồi?”
“Đương nhiên, không nhìn lại xem ai ra tay.” Tô Lạc chưa bao giờ có nhiệm vụ
nào thất bại, cho dù hiện tại ở thời cổ đại, dù có khó khăn mức độ nào đi nữa
cũng không làm khó được nàng.
Nàng đưa thiên thủy linh cho hắn, trong mắt ánh lên sự đắc ý: “Còn tưởng rằng
canh phòng bảo vệ rất nghiêm ngặt, rốt cuộc thì cũng chỉ tới đó thôi.”
Nam Cung Lưu Vân dùng ngón tay thon dài tinh tế trơn bóng điểm điểm vào trán
nàng đầy sủng nịnh: “Ngươi tự mãn quá đi. Nếu không nhờ bổn vương dụ được lão
già kia ra ngoài, ngươi cho rằng ngươi có thể lấy được đơn giản vậy sao?”
“Đúng rồi, còn bản đồ này là cái gì? Ngươi đã thấy qua bao giờ chưa?” Tô Lạc
tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa luôn bản đồ ố vàng đó cho Nam
Cung Lưu Vân.
Trên đó toàn những văn tự cổ quái xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng hoàn toàn không thể
hiểu được.
Nam Cung Lưu Vân cầm lấy quan sát thật cẩn thận. Hắn ban đầu cũng không chú ý
lắm, nhưng lúc sau hắn bắt đầu nhìn kỹ các ký tự, đôi mắt hắn có một tia biến
hóa.
Gương mặt hắn vốn còn mang theo nụ cười hơi khinh khỉnh, vậy mà mười lăm phút
sau thần sắc hắn đã hơi đổi.
Có thể làm Tấn Vương điện hạ thay đổi sắc mặt, vật này tuyệt nhiên không đơn
giản.
Tô Lạc nghiêm túc nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn chằm chằm vào gương mặt với thần
sắc đang biến đổi của hắn.
Tô Lạc hơi tò mò mà chớp chớp mắt, con ngươi long lanh động lòng người: “Sao
rồi? Chẳng lẽ là tàng bảo đồ thật ư?”
“Thứ này ngươi lấy ở đâu ra?” Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng nghiêm túc hỏi.
Thứ này tuyệt đối không hề đơn giản, sao có thể tùy tiện lấy được mà đem tới
đây? Hơn nữa theo hắn biết, Tô Lạc chỉ là thứ nữ của Tô Phủ, hẳn là không được
sủng ái tới mức có quyền được chạm tới loại đồ như thế này, sao trong tay lại
có thể có được bảo bối như vậy?
Nam Cung Lưu Vân thật sự không thể hiểu, vì thế hắn cứ lẳng lặng như vậy nhìn
Tô Lạc, chờ nàng ta tự nói ra lý do.
Tô Lạc thấy Nam Cung Lưu Vân trở nên nghiêm túc như vậy thì có chút nghi hoặc.
Thứ này rốt cuộc là gì? Sao lại có thể làm cho Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc đến
vậy?
“Cũng không phải ta cố ý tìm, nó vốn ở trong tráp đựng thiên thủy linh. Ta vốn
muốn đem tráp vu oan cho Tô Tĩnh Vũ, nhưng vô tình nhìn thấy tờ giấy này nên
tiện tay rút ra luôn, không chừa lại thứ gì cho Tô Tĩnh Vũ cả.” Tô Lạc chớp
chớp mắt vô tội, lại còn nhún nhún vai.
Nam Cung Lưu Vân không còn biết nên nói gì với Tô Lạc, một lát sau, hắn xoa
xoa đầu nàng: “Tiểu nha đầu này ăn gì lớn lên mà lại may mắn như vậy? Đi trộm
thiên linh thủy còn may mắn vớ được cả tàng bảo đồ.”
Tuy rằng trong truyền thuyết hắn cũng là đứa trẻ được thượng đế ưu ái, nhưng
so với sự may mắn của nha đầu Tô Lạc này… Hắn cảm thấy hâm mộ mà ghen tị.
Mấy ngày ngắn ngủi ở chung, thấy nàng nếu không phải linh lực trời phú cấp tím
thượng phẩm, thì chính là dược sư tu luyện song hệ mộc hỏa, còn không chính là
pháp sư không gian, hiện tại còn cho nàng thuận tay lấy được một tàng bảo đồ
thần điện Bát Hoang!
Nghĩ đến đây hắn cảm tưởng như muốn xúc động đến mức đâm đầu vào tường.
Nam Cung Lưu Vân nhịn không được thầm suy đoán: “Nha đầu này không phải là nữ
thần may mắn hạ sinh ở phàm thế đó chứ?”
Tô Lạc bị hắn nhìn tới mức nhộn nhạo trong lòng, nắm lấy ngón tay tinh tế của
hắn mà hỏi: “Ngươi dựa vào đâu mà nói, chẳng lẽ đây là tàng bảo đồ thật sao,
mau nói?”
“Là đồ thật, không phải giả đâu.” Nam Cung Lưu Vân khẳng định, giọng nói có
phần vô lực, hắn không biết nên dùng từ như thế nào để cho tinh thần hồi phục
lại.
“Thực sự đáng quý như vậy sao?” Tô Lạc giơ hai bàn tay ôm gương mặt nhỏ của
mình, đôi mắt rực rỡ như mặt nước lấp lánh.
“Sao có thể dùng từ quý để đánh giá nó được?” Nam Cung Lưu Vân không tán đồng.
“Thứ này căn bản chính là vô giá, thiên thủy linh còn không thể nào so sánh
được với nó.”
“Là thật hay giả?” Tô Lạc ngay lập tức vô cùng hứng thú, nàng nghi hoặc nhìn
nhìn đôi bàn tay trắng nõn đẫy đà của chính mình, vận khí thể hiện trên chỉ
tay thật sự như thần thật ư?
“Còn cần phải lừa ngươi sao? Mảnh nhỏ này chính là bản đồ dẫn tới thần mộ Bát
Hoang. Là thần mộ Bát Hoang đó… Nơi đó tồn tại năng lực siêu nhiên đã tích tụ
từ lâu, nghe nói bất kể ai dù rất đỗi bình thường vào đó rồi, khi trở ra chỉ
cần dùng một chiêu là đã có thể tiêu diệt cả một quốc gia.”
“Chỉ cần người bình thường thôi mà từ đó trở ra đã có thể tiêu diệt cả một
nước chỉ với một chiêu?” Tô Lạc hơi mất bình tĩnh, không tránh khỏi trừng lớn
đôi mắt đẹp như đáy nước với hắn.
Còn cho người khác sống không chứ? Tô Lạc quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Nếu có một cường giả tối cao đến đó, chẳng phải chỉ cần một chiêu đã có thể
quét sạch toàn bộ quốc gia của họ sao? Này quả thức khiến người ta... khó thể
tưởng tượng được!
“Truyền thuyết thực sự là như vậy.” Nam Cung Lưu Vân nói, đôi mắt đẹp tuyệt mỹ
thâm thúy khó đoán. Hắn nói một cách nhàn nhạt: “Nghe nói rằng, rất nhiều năm
trước, cường giả Bát Hoang tranh đấu, cuối cùng sống mái với nhau mà chết, thi
thể của cường giả tối cao được chôn ở bên trong thần mộ Bát Hoang.”
Đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc nhìn Tô Lạc một
cách chăm chú: “Những thần khí tùy thân của bọn họ cũng được mai táng theo
trong thần mộ Bát Hoang.”
Thần khí của cường giả tối cao… Tô Lạc hít hà một hơi.
Không kể đến cường giả tối cao, dù chỉ là một người thường tới Bát Hoang rồi
thì cũng có thể một chiêu diệt toàn bộ bọn họ, mà đây lại là tòa thành trì của
một đại nhân vật.
Hiện tại, trong tòa thần mộ Bát Hoang lại đang chôn vũ khí của cường giả tối
cao… Ngẫm nghĩ chỉ thấy khiến người ta thèm thuồng.
“Nghĩ tới chỉ muốn đi đào bảo thôi.” Chuyện nàng thích nhất chính là đi đào
bảo.
“Vậy ngươi còn phải chờ dài cổ.” Nam Cung Lưu Vân nói, đôi mắt đen nhánh tỏa
ra hào quang, như mặt trời sáng lạn. Hắn cười nhạt xoa đầu nàng, giống như xoa
đầu sủng vật: “Người bây giờ đừng nói đến linh lực cấp một, ngay cả linh khí
bình thường nhất còn không có, đi làm sao được mà đi?”
Được rồi, Tô Lạc thừa nhận, nàng thật sự bị đả kích rồi.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.