Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 40: Cứu người lúc nguy nan

Chương 40: Cứu người lúc nguy nan




Không hổ là Long Lân Mã, một đường thần tốc mà đi, lộ trình nguyên bản mười

ngày chỉ cần hai ngày đã có thể hoàn thành.

Sơn mạch Lạc Nhật là rừng rậm ma thú lớn nhất Đông Lăng quốc. Nó tọa lạc tại

phía tây bắc Đông Lăng quốc, diện tích che phủ ước chừng ngang bằng một tỉnh

thành.

Bên trong sơn mạch trải qua ngàn vạn năm tẩm bổ, cổ mộc sum xuê che trời, ma

thú hoành hành không cố kỵ, người không phải võ giả nhất định không dám đi

vào.

Nhưng sơn mạch Lạc Nhật lại không hề quạnh quẽ chút nào, bởi vì luôn có võ giả

tiến vào bên trong, hoặc là tu hành rèn luyện, hoặc là săn ma thú, hoặc là tìm

thảo dược.

Xe ngựa xa xỉ hoa lệ chậm rãi dừng lại, ngừng ở trấn nhỏ phía bắc sơn mạch Lạc

Nhật – trấn Đầu Cầu.

Những người tiến vào sơn mạch Lạc Nhật đều sẽ ở trấn Đầu Cầu nghỉ tạm một đêm,

chuẩn bị tiếp viện chu đáo rồi mới tiến vào sơn mạch Lạc Nhật.

“Ăn nhiều rau xanh một chút, vào bên trong cũng chỉ có thịt nướng.” Ở ghế lô,

Nam Cung Lưu Vân gắp một đũa thịt gà bỏ vào chén Tô Lạc, đáy mắt tràn đầy tươi

cười sáng lạn.

Tranh chấp hai ngày trước đối với hắn mà nói giống như gió thổi qua liền biến

mất, hắn vẫn như cũ làm thế nào thì làm thế đấy, khiến Tô Lạc cũng không mặt

nặng mày nhẹ với hắn được.

Tô Lạc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cũng ăn.”

“Ngươi gắp cho ta, ta liền ăn.” Nam Cung Lưu Vân để sát vào nàng, vẻ mặt vô

lại cười.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới âm thanh ầm ĩ, trong đó còn có cả

tiếng bé gái kinh hoảng khóc la.

Tô Lạc hướng cửa sổ nhìn qua.

Nơi phát sinh tranh chấp là đại đường ở lầu một.

Chỉ thấy một tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi khóc thực thảm, ông

già có chòm râu bạc trắng bên cạnh nàng đang bị người nhéo cổ áo, nhấc lên

cao.

“Các ngươi buông ông của ta ra, các ngươi mau thả ông ta ra, ông sắp bị các

ngươi bóp chết… Ô ô…” Tiểu cô nương khóc cơ hồ không thở nổi.

Mà kẻ đang bóp chặt lão gia tử chính là một vị công tử ăn chơi trác táng, một

thân cẩm y hoa phục, chỉ tiếc là lại có một khuôn mặt như mỏ chuột tai khỉ.

Hắn kéo âm cuối, thong thả ung dung mà cười lạnh, vẻ mặt âm ngoan hung thần ác

sát: “Ông già thối, ông thấy rõ ràng không, bàn đồ ăn này của chúng ta có ruồi

bọ, ông nói đi, nên làm sao bây giờ?”

Lão gia tử bị bóp chặt kia đã bảy tám mươi tuổi, đầu bạc như sương, nếp nhăn

đầy mặt, mí mắt gục xuống, nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Ông dường như rất đau khổ, run run rẩy rẩy mà khẩn cầu: “Vài vị gia, tiệm của

chúng tôi luôn luôn sạch sẽ, như thế nào sẽ có ruồi bọ đâu? Này, này nhất định

là có sai lầm rồi.”

“Nghĩ sai rồi? Này chẳng lẽ không phải ruồi bọ? Ông nói đi, hiện tại nên xử lý

như thế nào!” Công tử ăn chơi trác táng kia dùng một chân đạp trên ghế dài,

một tay nhéo cổ áo của lão nhân.

Phía sau hắn có một loạt tay đấm, mỗi người đều long tinh hổ mãnh, ánh mắt

trừng to, thật là uy vũ, cho người ta cảm giác uy hiếp vô cùng to lớn.

“Mấy món đồ ăn này… coi như lão nhân miễn phí tặng cho các vị, ngài cảm thấy

như thế nào?” Trên mặt lão nhân có thống khổ nói không nên lời.

“Miễn phí? Ngươi có ý tứ gì? Xem chúng ta là ăn quịt?” Công tử ăn chơi trác

táng kia rất bất mãn: “Ngươi nhìn cho rõ ràng, là đồ ăn nhà các ngươi có ruồi

bọ! A, thấy được sao?”

Hắn kéo ấn đầu lão nhân vào trên bàn, cơ hồ đem cả khuôn mặt của hắn đều vùi

vào đồ ăn.

Lão nhân gia nhìn qua có vẻ rất đau đớn: “Đúng vậy, đúng vậy, vài vị gia nói

như thế nào thì chính là thế đó…”

Công tử ăn chơi trác táng cười lạnh mấy tiếng: “Này cũng không phải là chúng

ta cố ý lừa bịp tống tiền, là thức ăn của các ngươi xảy ra vấn đề, xem ngươi

lấy ra năm mươi lượng bạc rồi, chuyện này liền như vậy bỏ qua.”

“Năm mươi lượng?” Lão nhân gia đầy mặt khiếp sợ, cơ hồ khó có thể tin.

“Như thế nào? Không có tiền à?” Công tử ăn chơi trác táng cười dữ tợn mà liếc xéo

hắn.

Lão nhân gia vẻ mặt đưa đám: “Triệu công tử, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ,

năm mươi lượng này liền tính ngài bán hai ông cháu chúng ta cũng không có

nổi.”

“Không có? Hắc hắc.” Triệu công tử kia liền dùng bàn tay to của hắn sờ mặt cô

nương kia: “Nha đầu này lớn lên không tồi, bạch bạch nộn nộn, lớn lên chút nữa

sẽ càng đẹp, nếu như thế, vậy đem tiểu nha đầu này biến thành năm mươi lượng

đi, xem ngươi nghèo như vậy, chúng ta liền ăn mệt một chút là được.”

Triệu công tử chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, hắn lại lần nữa cường điệu khoan

dung nhân từ của mình.

Ánh mắt Tô Lạc lạnh lẽo, xem thần sắc của lão nhân gia cùng với phản ứng của

người chung quanh thì vị Triệu công tử này hẳn là ác bá ở địa phương, thế lực

sau lưng rất lớn.

Tô Lạc nhíu mi, nhưng lại không tính toán ở ngay lúc này ra tay tương trợ.

Lúc này, trong góc đại đường bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu khẽ.

“Hạng người vô sỉ các người, chuyên môn khi dễ nhỏ yếu, cường đoạt dân nữ,

thật sự là đáng giận đến cực điểm!” Vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh khảnh đứng

ra, một vị thiếu nữ tuổi thanh xuân nắm trong tay một thanh nhuyễn kiếm, thân

kiếm hàn quang lấp lánh, phát ra một tia sát khí lạnh lùng.

Vị cô nương này tuổi chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy màu xanh lá đậm,

vạt áo là váy dài màu hồng phấn, nhìn qua vô cùng thanh lệ đáng yêu. Khuôn mặt

nhỏ nhắn, da như ngưng chi, bên trong tuyết trắng còn lộ ra phấn hồng, mang

chút điểm trẻ con.

Trên bàn phía sau nàng, có năm sáu thiếu nam thiếu nữ cùng tuổi đang ngồi,

thoạt nhìn như là cùng một học viện tổ chức thành đoàn thể đi ra rèn luyện.

Hơn nữa, Tô Lạc cảm thấy vị tiểu cô nương trước mắt này có vài phần quen

thuộc, hẳn là họ Liễu.

Nàng tựa hồ cùng Tô Khê chơi rất tốt, trước kia còn kết phường cùng Tô Khê hại

nàng.

Tô Lạc một tay nâng hàm dưới, rất có hứng thú mà nhìn màn hài kịch bên dưới.

Nàng thật ra không nghĩ tới, vị Liễu cô nương có tính cách y hệt Tô Khê này

như thế nào sẽ diễn trò cứu người này.

Này đến tột cùng… là vì cái gì đâu?

Triệu công tử vuốt cằm, rất có hứng thú mà đánh giá cô nương trước mắt này:

“Ây da, tiểu mỹ nhân, ngươi đây là muốn nhào vào trong ngực ta sao?”

“Vô sỉ!” Liễu cô nương đâm thẳng trường kiếm.

Thanh trường kiếm này của Liễu cô nương hàn quang lấp lánh, kiếm hoa văng khắp

nơi, mạnh mẽ oai phong, sát khí hôi hổi.

Biểu tình trêu đùa của Triệu công tử thực mau liền cứng lại rồi, trên mặt hiện

lên thần sắc nghiêm túc, hai người giao triền đánh nhau, chẳng phân biệt trên

dưới.

Cho dù phía dưới náo nhiệt đến mức nào thì tầm mắt của Nam Cung Lưu Vân vẫn cố

định trên mặt Tô Lạc, cười ngâm ngâm nói: “Ngươi nhìn, nổi bật bị người đoạt

đi.”

Hắn nhìn ra Tô Lạc rất đồng tình với hai ông cháu kia, nên ngữ khí mang chút

trêu chọc.

“Nam Cung Lưu Vân, trong mắt người ta thực ngu xuẩn?” Tô Lạc tức giận mà trợn

trắng mắt, bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Như thế nào?” Đôi mắt sáng ngời lộng lẫy như kim cương của Nam Cung Lưu Vân

chăm chú nhìn Tô Lạc.

“Vị Triệu công tử kia vừa thấy chính là bọn rắn độc, vị Liễu cô nương kia có

thể cứu một lần, còn có thể cứu hai lần, ba lần sao? Nói không chuẩn nàng đằng

trước vừa đi, người ta liền dẫn người lại đây hủy tửu lâu này. Này không gọi

cứu người, mà là hại người.”

Đôi mắt đẹp của Tô Lạc lưu chuyển, biểu tình đạm mạc.

Nàng dừng một chút, lại cười lạnh nói: “Huống chi, xem biểu hiện hiện tại của

nàng, không chọc phiền toái cho đôi ông cháu kia đã là không tồi rồi.”

Nam Cung Lưu Vân cười nhìn Tô Lạc, đáy mắt hiện lên một mạt thưởng thức.

Lạc nha đầu của hắn nhất định không biết, bộ dáng khi nàng đĩnh đạc mà nói

chói lọi như thế nào, diễm quang bắn ra bốn phía.

Cũng chỉ có người thông minh như nàng mới có thể suy xét rất nhiều vấn đề khi

cần cứu người như vậy, có thể chân chính giúp người giải quyết phiền toái mà

không hề mang đến khó khăn.

Hai người còn chưa nói xong, tình thế phía dưới bỗng nhiên nghịch chuyển.

Bởi vì vị Liễu cô nương kia mắt thấy đánh không phân thắng bại, mà Triệu công

tử lại luôn trốn tránh nàng, trong cơn giận dữ, một cái tay khác của nàng cong

thành một chưởng, một cơn mưa tên che trời lấp đất hướng Triệu công tử đánh

tới.

Thực hiển nhiên, vị Liễu cô nương này trừ bỏ là võ giả, vẫn là pháp sư thủy

hệ.

Đánh cận chiến, lại không có bố trí phòng vệ, bảy mũi tên nước giống như lợi

kiếm đâm vào toàn thân Triệu công tử.

Triệu công tử vẻ mặt khó có thể tin, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Liễu cô nương sung sướng mà nhìn thoáng qua hướng lầu hai, đắc ý đi trở về đội

ngũ của mình.

“Công tử!”

Bảo tiêu của Triệu công tử thấy công tử nhà mình bị giết chết, một đám mắt đầy

tơ máu, tay bạo gân xanh.

Tất cả bọn họ đều không muốn sống mà hướng về phía Liễu cô nương đánh tới, thề

sống chết muốn chém nàng, báo thù cho công tử nhà mình!

Nhưng vài vị cùng trường bên phía Liễu cô nương kia cũng không phải ăn chay,

tất cả bọn họ đều là học sinh ưu tú của học viện pháp sư đế quốc tối cao, đều

là thiên tài trong truyền thuyết.

Vì thế, một đợt hỗn chiến sắp triển khai.

Chủ nhân của tửu lâu, cũng chính là hai công cháu kia, khi nhìn thấy Triệu

công tử ngã xuống, đáy mắt đều là hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Lúc này, cửa lớn của tửu lầu đã bị người đóng lại, khách ngồi ở đại đường thấy

tình thế không đúng, một đám đều chạy lên trên lầu.

Bọn họ đều tụ tập ở cửa thang của lầu hai, vài vị biết thân thế của Triệu công

tử đều nói thật đen đủi, vẻ mặt vô cùng xui xẻo.

Nhưng cũng không phải mỗi người đều biết thân thế của Triệu công tử, trong đó

có một người hỏi.

Vị hán tử trung niên biết chân tướng kia vẻ mặt cười khổ: “Lần này thật vô

cùng xui xẻo, các ngươi là người nhà quê không biết thôi, Triệu công tử kia là

con trai duy nhất của quận thủ địa phương, không nghĩ tới lại chết như vậy.”

Có người chen vào nói: “Chỉ là con trai quận thủ mà thôi, thực ghê gớm sao?”

Ở Đông Lăng quốc, số lượng quận thủ không có hai mươi cái cũng có ba mươi cái.

Hán tử trung niên cười khổ liên tục: “Nơi này là sơn mạch Lạc Nhật ven trấn

nhỏ, có thể ở chỗ này làm quận thủ sẽ là cái bao cỏ bình thường sao? Vị quận

thủ đại nhân này có võ công sâu không lường được, nghe nói ít nhất trên cấp

năm đấy!”

“Cấp năm…”

Người khác tức khắc cứng họng.

Cấp năm, toàn bộ Đông Lăng quốc có thể tìm ra bao nhiêu cường giả cấp năm đây?

Ngay cả hộ quốc Đại tướng quân Tô tướng quân, hắn cũng chỉ mới đến cấp năm

thôi!

“Ai, vị kia cô nương cũng thật là, cứu người thì cứu người đi, sao lại giết

Triệu công tử chứ?”

“Bại hoại như vậy mà không giết, chẳng lẽ để lại trên đời này nguy hại người

thường sao?”

“Cũng có thể giết ngầm mà, hiện tại làm liên lụy Thượng Vương lão bá cùng cháu

gái của hắn, Triệu quận thủ lại là người luôn bênh vực người nhà, hai ông cháu

họ sau này phải sống như thế nào đây? Đây là cứu người vẫn là hại người chứ?”

“Đúng vậy đó, cô nương kia nhìn xinh đẹp lại thông minh, sao lại hành sự lỗ

mãng như vậy? Bọn họ khen ngược, đến lúc đó vỗ mông chạy lấy người, hai ông

cháu nhà người ta sống thế nào đây?”

Mà lúc này, hai ông cháu trong miệng mọi người đang ôm đầu khóc rống, mặt đầy

thống khổ cùng tuyệt vọng.

Đôi mắt Tô Lạc thanh lãnh, sâu kín thở dài: “Cái miệng quạ đen này của ta,

toàn nói trúng rồi…”

Nam Cung Lưu Vân xoa đầu nàng, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp lười biếng nhìn

mấy người đang liều mạng đánh nhau bên dưới, tầm mắt quay lại, mắt phượng nhẹ

híp, vẻ mặt thỏa mãn cười: “Lạc nha đầu của ta luôn thông minh như vậy, phải

làm sao bây giờ đây?”

“Cái gì làm sao bây giờ?” Tô Lạc ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, một đôi

mắt đẹp thủy linh động lòng người.

“Không dễ lừa.” Ngón trỏ tinh tế trắng nuột của Nam Cung Lưu Vân chạm nhẹ vào

mũi nàng.

Nếu là cô nương khác, Nam Cung Lưu Vân hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngoắc

ngoắc ngón tay liền có vô số cô nương tự động đưa tới cửa, chỉ có nha đầu này,

hãm hại lừa gạt kiểu gì cũng không được, đều không mắc lừa.

Nhưng như vậy càng tốt, càng kích thích quyết tâm nhất định phải lấy được

nàng.

Tô Lạc tức giận mà trừng hắn một cái.

Nói thật, Nam Cung Lưu Vân lớn lên vô cùng bổ mắt, khuôn mặt kia khiến người

ta ngay cả hồn phách đều bị hút vào thật sâu, thậm chí không biết đặt tay chân

chân ở chỗ nào.

“Ngoan ngoãn mà xem diễn đi, đừng thất thần.” Tô Lạc có chút trốn tránh mà

trừng hắn liếc mắt một cái, quay mặt đi, thế nên nàng không thấy được đáy mắt

Nam Cung Lưu Vân hiện lên một mạt cười khổ.

Lúc này, trận đánh nhau trong đại đường đang rất gay cấn, đã sắp kết thúc rồi.

Những người đi làm bảo tiêu đều có võ công không cao gì, cho nên Triệu gia

biết trước là đã thất bại. Tuy rằng bọn họ người đông thế mạnh, cùng lúc tiến

lên, nhưng làm sao có thể địch lại vài vị tiểu thiên tài do học viện Đế Quốc

rèn luyện ra?

Thực mau, bảo tiêu của Triệu gia cũng đã đầu mình hai nơi, chết đến không thể

chết lại.

Lúc này, trong đại đường máu chảy thành sông, mười cổ thi thể hỗn độn nằm

ngang dọc, thảm không nỡ nhìn.

Liễu cô nương chạy tới, kéo hai ông cháu đang khóc không kềm chế được, mặt

mang hưng phấn mà nói: “Yên tâm đi, sau này không ai còn dám khi dễ các ngươi!

Đừng quỳ nữa, mau đứng lên.”

Liễu cô nương một bên thi ân, một bên cũng không quên hướng về lầu hai chỗ Tô

Lạc.

Thần sắc của nàng bị Tô Lạc vừa vặn nhìn thấy, thế nhưng Tô Lạc cái gì cũng

chưa nói, chỉ dùng dư quang liếc Nam Cung Lưu Vân một cái.

Xem ra, lại là Nam Cung Lưu Vân tên yêu nghiệt này gây ra họa.

Không thể không nói, trực giác của nữ nhân có đôi khi chuẩn đến đáng sợ.

Liễu cô nương thấy hai ông cháu vẫn như cũ ngơ ngác mà quỳ gối tại chỗ, biểu

tình tựa như chết lặng, không khỏi dậm chân: “Nói không cần quỳ mà, trừ bạo an

dân là trách nhiệm của võ giả chúng ta, các ngươi không cần cảm kích ta như

vậy.”

“Phụt!” Tô Lạc nhịn không được, thiếu chút nữa phun nước ra.

Hoá ra vị Liễu cô nương này còn tưởng rằng người ta quỳ không đứng dậy là bởi

vì quá mức cảm kích nàng, thật sự là không biết nên nói nàng như thế nào mới

được.

“Ai?” Liễu cô nương nghe được tiếng cười nhạo, đùng đùng chạy đi lên, trực

tiếp định vị Tô Lạc: “Vừa rồi là ngươi đang cười ta?”

Nhưng khi nàng nhìn đến mặt của Tô Lạc thì đôi mắt mở thật to, tựa hồ vô cùng

giật mình.

“Ngươi, ngươi là…” Liễu cô nương quả thực khó có thể tin.

“Ta biết ngươi sao?” Tô Lạc thực vô tội mà chớp mắt, bên trong đôi mắt đẹp

thanh lệ có một tia mờ mịt.

Không, sẽ không.

Người này tuyệt đối không phải là tứ tỷ tỷ vô dụng bao cỏ kia của Tô Khê, nhất

định là người giống người thôi. Lại nói, chỉ bằng Tô Lạc ngu ngốc kia, sao có

thể có tư cách ngồi cạnh Tấn Vương điện hạ chứ?

Đúng vậy, kỳ thật khi Liễu cô nương thấy Long Lân Mã đến liền nhận ra Tấn

Vương điện hạ hoàn mỹ tuyệt luân, vì muốn để lại ấn tượng hoàn mỹ cho Tấn

Vương điện hạ, nàng mới có thái độ khác thường như vậy, ra tay giúp hai ông

cháu kia.

Nàng tin tưởng Tấn Vương điện hạ nhất định sẽ có hảo cảm đối với nàng, sau đó

nàng lại làm bộ lơ đãng mà đụng tới Tấn Vương điện hạ, tin tưởng có thể dùng

cách này để tiếp cận nam thần trong lòng.

Cũng bởi vậy, khi Tô Lạc phát ra tiếng cười nhạo, nàng mới có thể nắm lấy cơ

hội này, bay thẳng đến lầu hai.

Tấn Vương điện hạ đang ở trên lầu, nàng tin tưởng mình mạnh hơn Tô Lạc nhiều,

chỉ cần nàng buông dáng người, hơn nữa dùng chút thủ đoạn, như vậy Tấn Vương

điện hạ sẽ đối chính mình… Không nghĩ tới lần này ra cửa còn có chỗ tốt như

vậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch