Tà Vương Truy Thê
Chương 47: Nói cho người một bí mật
Nam Cung Lưu Vân vừa nói ra lời này, mọi người đều ồ lên.
Triệu quận thủ càng là buông lỏng thần sắc.
Tuy nhiên những lời này của hắn thật đúng là tuyệt, lập tức đẩy Liễu Nhược Hoa
vào địa ngục vực sâu.
“Tấn Vương điện hạ!” Liễu Nhược Hoa gấp tới nước mắt chảy ròng: “Ngài không
thể làm như vậy, ngài không thể… Cầu xin ngài cứu Nhược Hoa, cầu xin ngài…”
Hiện tại, chỉ có Tấn Vương điện hạ có thể cứu nàng, nhưng là thực hiển nhiên,
Tấn Vương điện hạ đều luôn luôn không hề rộng lượng, ngược lại luôn lạnh băng
tàn khốc.
Nam Cung Lưu Vân: “Về sau đừng nói bậy nữa, nếu không Vương phi tương lai của
bổn vương sẽ không cao hứng, hậu quả thực nghiêm trọng đấy.”
Tô Lạc hướng mắt lên trời trợn trắng. Người nam nhân này không chiếm tiện nghi
của nàng sẽ chết sao?
Liễu Nhược Hoa dường như đã suy nghĩ cẩn thận trọng điểm, nàng bỗng nhiên lập
tức quỳ xuống, dập đầu với Tô Lạc: “Tô Tứ tiểu thư, Tô Lạc, trước kia là ta
thực có lỗi với ngươi, ta dập đầu với người, cầu xin ngươi cứu ta đi, cầu xin
ngươi.”
Nàng đường đường là con gái phủ Thừa tướng, một người đau cả ngàn người cũng
phải lo lắng, có từng chịu qua ủy khuất như vậy? Đúng thật là hổ xuống đồng
bằng bị chó khinh, chờ nàng trở lại đế đô, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không bỏ
qua những người này! Liễu Nhược Hoa ở trong lòng âm thầm ghi hận.
Nhưng Tô Lạc là loại người nào? Người khác đang học tiểu học, nàng cũng đã
động thủ giết người.
Điểm cứng nhất của kẻ xuất thân từ sát thủ là cái gì? Tâm địa.
Lúc này vẻ mặt Tô Lạc an nhàn, mắt hàm xuân thủy, đảo mắt như có sóng gợn, một
bộ váy trắng nhẹ nhàng càng khiến nàng thanh nhã như tiên.
Nàng chỉ là thực xin lỗi mà cười cười, sau đó cái gì cũng không nói đã bị Nam
Cung Lưu Vân lôi đi rồi.
“Từ từ!” Liễu Nhược Hoa mắt thấy Tô Lạc phải đi, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ,
trong lòng hiện lên một tia hoảng sợ, nàng bỗng nhiên hướng về phía Tô Lạc la
lớn.
Tô Lạc dừng lại bước chân, nhưng không có quay đầu lại.
“Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi buông tha tánh mạng của ta!” Liễu Nhược
Hoa ngữ khí như cũ cao cao tại thượng.
“Không cần.” Tô Lạc cười nhạt, tiện đà lại muốn cất bước.
“Là về thân thế của ngươi!” Liễu Nhược Hoa lạnh lùng cười: “Chẳng lẽ ngươi
không muốn biết thân thế của ngươi hay sao? Ngươi cảm thấy Tô tướng quân thật
sự là phụ thân của ngươi sao? Ngươi cảm thấy Tô gia thật sự là gốc rễ của
ngươi sao? Nói cho ngươi biết, không phải!”
Đôi mắt đẹp của Tô Lạc nhẹ khép, môi đạm hồng, hơi hơi gợi lên một mạt cười
lạnh.
Nàng đời trước cùng đời này ghét nhất chính là bị người uy hiếp.
“Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng dù ngươi đã chết, Tô gia vẫn chưa chết hết
đâu, ta tự nhiên sẽ hỏi bọn hắn.” Tô Lạc không tỏ vẻ gì, trong lòng lại hiện
lên một tia nghi ngờ.
“Hừ! Trên đời này trừ bỏ ta, không có ai sẽ nói cho ngươi biết! Tô gia căn bản
là không biết!” Liễu Nhược Hoa mang vẻ mặt vô cùng chắc chắn.
Tô Lạc hơi hơi nhíu mày. Nàng nhớ tới những gì nguyên chủ phải chịu ở Tô phủ,
kia căn bản không phải cuộc sống của con người. Tô Vãn cũng là con thứ, thiên
phú của nàng cũng không được, nhưng đãi ngộ của nàng và mình lại khác nhau một
trời một vực.
Chẳng lẽ, thân thế của nàng thật sự có bí mật?
Nam Cung Lưu Vân từng bước một đi đến bên cạnh Liễu Nhược Hoa, đôi mắt tinh
tường chứa đầy quỷ quyệt âm trầm, rét lạnh đến mức không có bất kì độ ấm nào.
“Được.” Đôi môi đỏ quyến rũ của hắn lạnh lùng gợi lên, lạnh lẽo vô tình: “Hiện
tại, ngươi có thể nói.”
Không ai biết Liễu Nhược Hoa bám vào bên tai Nam Cung Lưu Vân nói cái gì, bởi
vì sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân từ đầu đến cuối đều đạm mạc lạnh băng, chỉ có
Tô Lạc bắt giữ được kinh hãi chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.