Tà Vương Truy Thê
Chương 7: Vậy hôn bổn vương một cái!
“Được.” Sau một lúc lâu, Tô Lạc mới chậm rãi đáp.
Chuyện này dù thế nào thì người chiếm tiện nghi vẫn là nàng. Hôn một cái mà
thôi. Cũng không thiếu miếng thịt nào. Kiếp trước nàng cũng không phải chưa
từng gặp dịp thì chơi.
Hiện tại cái gì nàng cũng thiếu, đang muốn tìm người coi tiền như rác đây.
Vì thế hai người mang đầy ý xấu nham hiểm bắt đầu lần đối đầu thứ nhất của họ.
Đoàn người của Tô Tĩnh Vũ vội vàng đi đến.
Tô Tỉnh Vũ là trưởng tử của Tô gia, thiên phú không tồi, mới có hai mươi tuổi
cũng đã là cao thủ cấp ba, đây là bóng lưng mà rất nhiều người trong thế hệ
trẻ phải ngước nhìn. Hắn không đi một mình mà là mang theo một đám người mênh
mông cuồn cuộn tới cùng, trường hợp vô cùng uy vũ.
Tô Khê tức giận vô cùng, nhưng lại không thể chần chừ được, nàng ẩn thân dấu
toàn bộ cơ thể sau hoa sen, sợ bị lộ ra cái gì, trong lòng đã đem Tô vãn mắng
chết khiếp. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến nàng còn có ngày phải chật vật như vậy!
Nếu người tới chỉ có một mình Tô Tỉnh Vũ thì thôi đi, cố tình người đi bên
cạnh hắn còn có Thái tử điện hạ cùng các công tử thế gia khác. Hiện tại nếu
nàng đi ra ngoài, bị bọn họ nhìn thấy, bảo đảm không đến mười lăm phút là đã
truyền hết cả đế đô rồi. Đến lúc đó nàng còn sống ở đế đô thế nào được nữa!
Tô Khê hung tợn trừng mắt nhìn Tô Vãn, nàng thề, sau khi nàng rời khỏi đây
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiện nhân Tô Vãn này!
Tô Vãn cũng tức giận muốn chết, nàng không dám nghĩ tới vận khí của mình lại
xui xẻo như vậy.
Mắt thấy trường hợp càng ngày càng không xong, người tới càng lúc càng nhiều,
nếu như bị phát hiện thì… Chẳng lẽ nói hai chị em nàng xuống hồ bơi lội?
Bây giờ là mùa xuân, có phải mùa hè đâu!
Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Tô Vãn gấp đến độ như con
kiến chạy lòng vòng.
Tô Lạc nhìn đám thiếu niên mặc cẩm bào kia, khóe miệng gợi lên tươi cười
nghiền ngẫm.
Thật là ngoài ý muốn ghê, không nghĩ là nhóm người này sẽ qua tới, thấy Tô Khê
và Tô Vãn lén lút cúi đầu trốn đằng sau hoa sen, Tô Lạc liền hiểu những người
đó có thân phận vô cùng khó lường.
Người đi đầu kia hẳn là Thái tử, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo gấm thiển sắc Nga
Hoàng, eo mang đai lưng rồng bay, môi mỏng nhạt nhẽo, mang theo một chút hương
vị kiêu ngạo, cà người thoạt nhìn tàn bạo âm nhu, vừa thấy liền biết tình tình
cũng không tốt.
Tôn Tĩnh Vũ có khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, giờ phút này hắn đang
nhíu chặt ánh mắt, biểu tình tựa hồ không vui.
Thái tử nhìn trận cháy nhỏ này, cười ha ha lên: “Tĩnh Vũ, các ngươi đang làm
gì đây? Đây là đốt chơi hay sao?”
Không chỉ có Thái tử mà đám đệ tử thế gia phía sau Thái tử cũng cười rộ lên.
Bởi vì chuyện đang xảy ra trước mặt bọn họ xác thật đáng giá nghiền ngẫm, hơn
nữa vừa thấy rõ ràng là do người cố ý làm.
Này là cháy gì chứ? Rõ ràng chính là trêu đùa người khác.
Giờ phút này, ở trước mắt bọn họ là một đống lửa không lớn không nhỏ. Phía
dưới là đống cỏ khô khốc dễ cháy, mặt trên còn có thêm một tầng lá xanh. Mọi
người đều biết, củi nếu không phơi thì lúc đốt sẽ có rất nhiều khói, mà đối
phương rõ ràng lợi dụng điều này để dụ dỗ bọn họ lại đây.
Tô Tĩnh Vũ giờ phút này trong lòng cũng có chút nghi ngờ, hắn nhoẻn miệng
cười, nói với Thái tử: “Có thể là hạ nhân không cẩn thận làm ra đi.”
Thái tử vuốt cằm, tầm mắt quét qua quét lại: “Hửm? Thì ra hạ nhân của phủ
Tướng Quân đều to gan lớn mật như vậy?”
Tô Tĩnh Vũ trong lòng cứng lại, vội giải thích nói: “Cũng có khả năng là muội
muội nghịch ngợm, làm ra để chơi. Hiện tại nếu không có việc gì thì chúng ta
cũng nên trở về. Hôm nay lão sư giáo công khóa Tĩnh Vũ còn có điều không rõ,
vừa lúc thỉnh giáo Thái Tử điện hạ.”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.