Tà Vương Truy Thê
Chương 74: Tấn Vương điện hạ (1)
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân lung lay sắp đổ, cơ hồ muốn ngã xuống mặt đất.
Tô Lạc còn chưa phản ứng kịp đã có một thân ảnh nhanh như tia chớp chạy về
phía Nam Cung Lưu Vân, tiếp được thân mình mềm mại của hắn.
“Điện hạ!” Lăng Phong gấp đến độ kêu lớn, đồng thời hắn tức muốn hộc máu mà
rống Tô Lạc: “Sao ngươi lại không đỡ điện hạ?”
Trong lòng Tô Lạc xác thật có chút áy náy.
Bởi vì Nam Cung Lưu Vân ở rất gần nàng, chỉ cần nàng duỗi ra tay là có thể đỡ
lấy hắn, nhưng nàng lại thất thần không có chú ý tới.
Có một loại bệnh tới mức tận cùng sẽ tạo nên vẻ đẹp vô cùng duy mỹ.
Sau khi đưa Nam Cung Lưu Vân cho Tô Lạc, Lăng Phong chạy đi như bay, nhanh
chóng kéo đầu vai của Lãnh dược sư mạnh mẽ lôi lại đây, đẩy đến trước mặt Nam
Cung Lưu Vân: “Mau xem cho điện hạ!”
Lãnh dược sư bị đánh vựng trên mặt đất, không đợi hắn tỉnh táo lại đã bị Lăng
Phong lay tỉnh, hắn còn chưa có thời gian thanh tỉnh đã bị Lăng Phong xách tới
đây.
Lúc này, khuôn mặt của Lãnh dược sư bầm tím, vết máu loang lổ, trên trán, thực
hiển nhiên bị vật kiến trúc làm bị thương.
Nhưng Lăng Phong không có hắn bất kì thời gian nào để thở, trực tiếp lôi hắn
đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân: “Nhanh lên! Mau cần thận xem cho điện hạ!”
Lãnh dược sư bất đắc dĩ trừng hắn. Tú tài gặp nhà binh, có lý cũng nói không
rõ, loại võ nhân này chỉ biết cậy mạnh nói chuyện.
Lãnh dược sư tuy rằng ngạo khí, nhưng ở trước mặt cao thủ như Lăng Phong, cũng
kiêu ngạo không nổi.
Huống chi, hắn cũng vô cùng tò mò trên người Tấn Vương điện hạ đến tột cùng đã
xảy ra chuyện kì lạ gì, tại sao toàn thân lại tràn ngập sương mù màu đen? Hơn
nữa người khác khi thăng cấp đến cấp bảy cũng sẽ không phát ra dòng khí cường
đại, đem toàn bộ vật kiến trúc đánh nát thành bột phấn.
Nhưng mà, khi Lãnh dược sư bắt mạch cho Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt của hắn lại
hơi hơi nhăn lại, thần sắc tựa hồ vô cùng khó hiểu.
“Sao lại thế này?” Thấy hắn rốt cuộc cũng kiểm tra xong, Lăng Phong vẻ mặt
khẩn trương hỏi.
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lãnh dược sư, sợ bỏ qua cảm xúc nào
trên mặt hắn.
“Kỳ quái, thật kỳ quái thực.” Lãnh dược sư vuốt cằm, trên mặt đầy mê mang:
“Không phải như thế này mới đúng, sao lại biến thành như vậy chứ?”
“Không phải như thế nào? Hiện tại lại biến thành cái gì?” Tô Lạc lời ít mà ý
nhiều bắt lấy trọng điểm.
Lãnh dược sư nhíu mày nói: “Lựa lượng trên người Tấn Vương điện hạ vô cùng
tràn đầy, tựa hồ muốn dâng lên thoát ra, không nên suy yếu như thế mới đúng.”
Hắn còn chưa nói Tấn Vương điện hạ đã tiến vào cấp bảy, hơn nữa cấp bảy của
hắn còn mạnh ơn cấp bảy của người khác rất nhiều… Thật sự là làm người không
thể tưởng tượng.
“Vậy có vấn đề gì sao?” Lăng Phong hung ác mà trừng Lãnh dược sư.
“Tạm thời không có vấn đề, sau này thì… lão phu cũng không biết được.” Lãnh
dược sư thần sắc phức tạp mà đánh giá Nam Cung Lưu Vân, một đôi mắt tinh quang
lấp lánh, tựa hồ rất muốn đem hắn mổ ra nghiên cứu một chút.
Nhưng tốt xấu hắn còn biết nhận rõ sự thật, biết người trước mắt không phải
người khác mà là Tấn Vương điện hạ độc nhất vô nhị, cho nên hắn chỉ có thể thở
dài mà ngăn chặn ý tưởng đang ngo ngoe rục rịch, nói cũng không dám nói.
Nếu tạm thời không có vấn đề, vậy không cần quá mức sầu lo. Tô Lạc yên lòng,
ngước mắt nhìn Lăng Phong: “Phiền ngươi ra ngoài giải quyết tình hình hiện tại
một chút.”
Động tĩnh lớn như vậy, Quận Thủ đại nhân không có khả năng không biết, hắn
tuyệt đối sẽ phái quân đội lại đây trong thời gian nhanh nhất.
Lăng Phong nhìn tình hình hỗn độn khắp nơi, đầy đất toàn là xác chết huyết
nhục mơ hồ, xác thật không thích hợp để điện hạ chữa thương, gật đầu nói:
“Đúng vậy, hiện giờ điện hạ còn rất suy yếu, không cần thiết thấy người
ngoài.”
Lăng Phong thật cẩn thận mà đỡ Nam Cung Lưu Vân lên Long Lân Mã, gọi Tô Lạc
ngồi đằng sau, sau đó hắn tự mình lái xe đưa Long Lân Mã đến một phương hướng
hoàn toàn ngược lại.
Tấn Vương điện hạ có sản nghiệp đông đảo, trong tòa thành này có đến ba trang
viên là của hắn.
Ước chừng qua có một nén nhang, Long Lân Mã dừng lại trước cửa một sơn trang
suối nước nóng.
Dung Hoa Sơn Trang.
Xây dựa vào núi, sân vườn yên tĩnh.
Trong sơn trang có một cái hồ nước, tuy rằng rất nhỏ, nhưng thoạt nhìn thanh
triệt thấy đáy.
Trên bờ bò đầy dây thường xuân xanh, mênh mang xanh thẳm, vô cùng sống động
sáng sủa. Các loại đá chồng chất thành núi giả, có một loại ý nhị rất tự
nhiên.
Ở ven hồ có một tòa gác mái, nơi đó lại có sương mù mông lung, mờ mịt sương
mai, mây mù mờ ảo, gác mái thấp thoáng giữa cổ thụ trăm năm, bị sương mù che
lấp, như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh.
Tô Lạc đi theo Lăng Phong vào.
Kỳ quái là nàng chẳng gặp bất kì ai dọc theo đường đi cả.
Đẩy ra cái cửa như ẩn như hiện kia, hiện ra ở trước mắt Tô Lạc là một nơi rộng
lớn như bên trong cung điện.
Bên trong căn phòng to đùng đó, sương mù bay nhảy, nhiệt khí mờ mịt, trong
ngoài hai bên được ngăn cách bằng bình phong bạch ngọc ngà voi.
Vòng đến mặt sau bình phong, Tô Lạc không khỏi có chút kinh ngạc, nàng trong
lòng thầm khen: “Không hổ là Nam Cung Lưu Vân, bút tích thật lớn, thật xa xỉ
hưởng thụ!”
Cái bể tắm gần trăm mét vuông kia đều được phủ ằng bạch ngọc, nước ao liếc mắt
một cái đã biết là từ suối nước nóng chảy vào, ào ạt nhiệt khí.
Cái bậc thang dùng để đi xuống kia lại dùng dương chi bạch ngọc để làm! Không
phải thanh ngọc, hoàng ngọc, mà là dương chi bạch ngọc!
Tô Lạc âm thầm líu lưỡi!
Trong thế giới trước kia của nàng, một khối dương chi bạch ngọc nho nhỏ đã có
giá trị trên trăm triệu, nhưng ở nơi này, Nam Cung Lưu Vân lại lấy nó làm cầu
thang để dẫm lên!
Cái chân đó của hắn là cái gì chứ? Thật sự là quá, quá xa xỉ! Ngay cả Tô Lạc
đều nhịn không được lắc đầu.
Lăng Phong đặt Nam Cung Lưu Vân nằm bên cạnh suối nước nóng, quay đầu nhìn Tô
Lạc, sắc mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: “Điện hạ giao cho ngươi chiếu cố!”
Nói xong, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc liếc mắt một cái, xoay người
liền đi.
Tô Lạc đang muốn đồng ý, ót lại bỗng nhiên nhảy dựng, ê, không đúng!
Nếu ở chỗ khác thì được, nhưng chỗ này là chỗ nào chứ? Suối nước nóng đó, trai
đơn gái chiếc ở chung một phòng không thích hợp chút nào!
Tô Lạc lớn tiếng gọi hắn: “Lăng Phong ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi muốn đi
đâu?”
Dù gì thì Lăng Phong cũng phải ở lại chứ? Bằng không… Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu
Vân đang nhắm mắt hít thở mỏng manh. Tuy rằng hắn thoạt nhìn thực vô hại,
nhưng nàng như cũ vẫn không muốn một mình ở cùng hắn.
Lăng Phong dừng lại, thần sắc phức tạp mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, khi chuyển
sang nhìn Tô Lạc thì ngữ khí lại lạnh băng, không chấp nhận cự tuyệt, hắn hùng
hổ doạ người hỏi: “Tô Tứ tiểu thư, xin hỏi điện hạ sở dĩ tới sơn mạch Lạc
Nhật, có phải hay không bởi vì ngươi?”
“…” Tô Lạc không thể không thừa nhận, đúng là như thế.
“Điện hạ có phải hay không mạnh mẽ thu công vì ngươi, làm thương thế càng
nghiêm trọng?” Lăng Phong khí thế bức người.
“…” Tô Lạc không thể cãi lại, thực hiển nhiên đây là sự thật.
“Thương thế ban đầu của Điện hạ đã khống chế được, có phải ngươi đánh hắn một
cái, đánh điện hạ hộc máu?” Lăng Phong từng bước ép sát, hận không thể một
ngụm đem Tô Lạc nuốt.
“…” Gân xanh trên trán Tô Lạc nhảy lên! Sự thật đúng là như vậy, nhưng là…
“Vừa rồi khi điện hạ té xỉu, ngươi ngồi ngay bên cạnh hắn, Tô Tứ tiểu thư,
ngươi có phải hay không đỡ cũng không thèm đỡ một cái?” Lăng Phong hùng hổ.
“…” Trong lòng Tô Lạc nghẹn khuất vô cùng, nàng không phải không đỡ, chỉ là bị
cái hư ảnh phía sau lưng Nam Cung Lưu Vân kích thích nên không phản ứng kịp
thôi mà!
Sau khi nghe Lăng Phong oán giận như vậy, ngay cả chính nàng đều cảm thấy mình
tội ác tày trời, lập tức nên xuống mười tám tầng địa ngục! Mà Nam Cung Lưu Vân
chính là hình tượng cao lớn quên mình vì người kia!
Khi Tô Lạc còn đang rối rắm, đáy mắt Lăng Phong nhìn nàng hiện lên chút đồng
tình, hắn yên lặng liếc nhìn điện hạ yếu ớt nhà mình, khóe miệng trừu trừu,
trấn định mà xoay người đi ra ngoài. Hắn còn thực tốt bụng mà đóng cửa lại.
“Ê nè…” Mắt thấy cửa sắt đóng lại, Tô Lạc tức khắc khóc không ra nước mắt.
Giờ thì tốt rồi, cung điện to như vậy, màn che tung bay, bạch ngọc hoa lệ xa
xỉ, nước ao sóng nước lóng lánh, thanh triệt thấy đáy.
Nhiệt khí mờ mịt, cảm giác ái muội tựa hồ lan tràn trong không khí.
Tô Lạc chần chờ mà đứng tại chỗ, chậm chạp không xoay người.
Bỗng nhiên, Tô Lạc nghe được thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, nàng nháy
mắt xoay người, lại không phát hiện thân ảnh của Nam Cung Lưu Vân, chỉ nhìn
thấy mặt nước suối nước nóng đang không ngừng sủi bọt.
“Không phải chứ!” Tô Lạc vội vàng chạy như bay tới chỗ Nam Cung Lưu Vân.
Nước ao thanh triệt thấy đáy, cho nên Tô Lạc liếc mắt một cái đã có thể thấy
được dưới đáy ao, Nam Cung Lưu Vân ngủ say đã…
Hắn rơi vào trong suối nước nóng rồi đúng không?
Tô Lạc không nghĩ ngợi gì, kéo áo ngoài xuống, tư thái tuyệt đẹp đi xuống suối
nước nóng, cố sức bơi tới vị trí của Nam Cung Lưu Vân.
Rất nhanh đã tìm được hắn, Tô Lạc muốn đem hắn kéo ra khỏi mặt nước.
Từ lúc nào mà Nam Cung Lưu Vân trở nên nặng như vậy? Tô Lạc trong lòng âm thầm
kêu khổ.
Nàng kéo Nam Cung Lưu Vân lên trên bờ, nhưng lại bi ai phát hiện thể trọng của
hắn hiện tại nặng như nghìn cân, mặc cho nàng dùng sức như thế nào cũng kéo
không lên nổi.
Hơn nữa càng làm cho người ta hết hồn chính là hắn đang nằm dưới nước, nín thở
nghẹn đến sắc mặt tím rịm, giống như sắp chết vì bị ngạt thở vậy.
Người nam nhân này sao đang yên đang lành lại tư nhiên lăn vào chứ?
Trong lòng Tô Lạc thật buồn bực! Hôm nay sao lại lắm chuyện tà môn như vậy?
Đầu tiên là hư ảnh quỷ dị phía sau Nam Cung Lưu Vân, rồi một cái trang viên bị
hủy thành bột phấn kia, sau đó là cái thân nặng nghìn cân này? Thật là chỗ nào
cũng lộ ra quỷ dị.
Tô Lạc cảm thấy nàng thật sự nên tìm chút thời gian đi chùa miếu thắp hương.
Nhưng mà trước mắt không thể trơ mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân nín thở nghẹn chết
được.
Tô Lạc tuy rằng nghẹn muốn chết, nhưng nghĩ một chút, cuối cùng nàng vẫn nhắm
mắt lại, hung tợn chủ động đưa lên cặp môi thơm giúp Nam Cung Lưu Vân độ khí.
Trong suối nước nóng trong trẻo, trên bạch ngọc trắng bóng, một đôi nam nữ lưu
luyến tương tư kề sát đôi môi.
Tô Lạc đang nhắm mắt nên không hề phát hiện, khi nàng chỉ cách hắn trong gang
tấc, đuôi lông mày của Nam Cung Lưu Vân nhướn lên, hiện lên ý cười đầy hứng
thú.
Hắn rõ ràng sớm đã tỉnh! Hắn rõ ràng cố ý ngã xuống suối nước nóng! Hắn rõ
ràng đoán chắc Tô Lạc sẽ cứu hắn!
Nhưng Tô Lạc không biết, lúc này nàng vừa chửi thầm vừa độ khí cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.