Tà Vương Truy Thê
Chương 776: Hy vọng (8)
Không ai ngờ được rằng nó sẽ phản ứng như vậy.
Tô Lạc phản ứng đầu tiên: “Mau đuổi theo!”
Tử Nghiên ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cũng nhanh chân đuổi theo nó ra
bên ngoài.
Khổ sở lắm mới có được đồ tốt, há có thể để nó chạy trốn dễ dàng như vậy?
Tiểu Thần Long chạy, Tô Lạc theo sát sau đó, tiếp theo mới là Tử Nghiên.
Nhưng mà ngay lúc Tô Lạc chạy đến cửa động, lại thấy Tiểu Thần Long của nàng
bị người nào đó xách đuôi nắm lên.
Mà người kia…
Chính là Yên Hà tiên tử!
“Tử Nghiên, ngươi đi trước đuổi theo đi.” Tô Lạc bình tĩnh mà dặn dò Tử
Nghiên.
“Nhưng mà…” Tử Nghiên có chút do dự.
“Yên Hà tiên tử là bằng hữu của sư phụ ta, bà ta có vài câu muốn nói với ta,
ngươi ở lại đây cũng không tiện.” Sắc mặt Tô Lạc bình tĩnh, nhưng nội tâm bình
tĩnh hay không cũng chỉ có chính nàng biết.
“Vậy được rồi, đến lúc đó hội hợp dưới chân núi.” Tử Nghiên nói xong liền bay
nhanh về phía trước đuổi theo Tiểu Tinh Linh.
Vách đá trước mặt đất trống trải, Tô Lạc lẳng lặng đứng lặng.
Đứng trước mặt nàng là Yên Hà tiên tử với gương mặt tuyệt diễm.
Hôm nay Yên Hà tiên tử mặc một bộ váy màu xanh dương tay áo rộng, da như tuyết
trắng, môi đỏ rực lửa, thoạt nhìn cảm giác như đang nhìn một đóa hồng xanh.
Tô Lạc nhàn nhạt nhìn bà ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Long tộc
trời sinh tính ngạo mạn, lòng tự trọng cực lớn, tiền bối có thể buông nó xuống
được không?”
“Ngươi muốn uy hiếp bổn tiên tử sao?” Yên Hà tiên tử vung tay áo rộng, khí thế
hoành bá thiên hạ.
“Vãn bối không dám. Vãn bối chỉ là không nghĩ tiền bối sẽ thường xuyên đi gây
thù chuốc oán.” Tô Lạc đạm đạm cười.
“Ý của ngươi là, người đối địch với bổn tiên tử đã đủ nhiều rồi?” Yên Hà tiên
tử ngữ khí cường thế, hùng hổ doạ người.
Tô Lạc trong lòng có chút không vui, mặt mày nhíu lại.
Yên Hà tiên tử lúc này đang làm trò gì vậy chứ?
Lúc trước ở Kim Loan điện thượng đã gặp mặt một lần, khi đó Yên Hà tiên tử xa
cách đối với nàng, hoàn toàn không để tâm đến nàng, nhưng lúc này đây… Sao lại
có cảm giác như bà ta đang cố ý nhằm vào mình?
Chẳng lẽ vị Yên Hà tiên tử này đang vào thời mãn kinh? Khóe miệng Tô Lạc nhếch
lên.
Vì không muốn làm cho lão bà tu vi siêu cường nhưng tính tình lại không bình
thường này, Tô Lạc nhợt nhạt cười: “Tiền bối nếu là tới để tìm sư phụ ta, thì
thời điểm có chút không phù hợp rồi, sư phụ đã đi đuổi theo Xỉ Nanh rồi.”
“Bổn tiên tử biết.” Yên Hà tiên tử cười như không cười mà nhìn Tô Lạc.
Biết? Nếu biết, vậy còn chờ ở đây để làm gì? Muốn chạy nhanh đuổi theo người
ta hay gì. Tô Lạc trong lòng chửi thầm.
“Bổn tiên tử lần này tới là để tìm ngươi.” Yên Hà tiên tử khóe mắt nheo lại,
khóe miệng tươi cười càng thêm mở rộng.
“Tìm ta?” Tô Lạc trong lòng càng thêm cảm thấy kỳ quái.
Nàng và vị Yên Hà tiên tử đứng thứ hai bảng truy nã trong truyền thuyết này
không hề có liên hệ gì với nhau.
“Phải, chính là tìm ngươi.” Yên Hà tiên tử vứt Tiểu Thần Long vào trong lòng
nàng: “Được rồi, cùng bổn tiên tử đi thôi.”
Nói xong bà ta xoay người định rời đi.
Bà ta đang tính toán gì vậy không biết…
Tô Lạc dừng chân hỏi: “Không biết tiền bối muốn dẫn ta đi nơi nào?”
Tô Lạc không thèm xưng hô vãn bối nữa.
Khóe miệng Yên Hà tiên tử hiện lên một nụ cười lạnh: “Ngươi không nghĩ ra được
ư?”
Mặt Yên Hà tiên tử âm trầm, trên người vô hình trung có một cảm giác áp đặt vô
cùng mạnh mẽ.
Lúc ấy Lạc lão gia tử còn hơi có khắc chế, nhưng hiện tại sự áp bức của Yên Hà
tiên tử cứ như vậy cuồng bạo tràn ra, không hề che giấu gì nữa.
Sự áp đặt này vô cùng mạnh mẽ, Tô Lạc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như
đang rung động, thân thể phảng phất như chỉ trong giây lát nữa sẽ phát nổ.
“Tiền… bối!” Tô Lạc cắn răng, phun ra vài ngụm máu.
Yên Hà tiên tử đằng đằng sát khí, căn bản không hề có ý nương tay!
Tô Lạc vô cùng khó hiểu, nàng không biết mình đã đắc tội gì với lão bà nóng
lạnh thất thường này.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.