Tà Vương Truy Thê
Chương 78: Tiết Lộ Bí Mật (3)
Cả người Lục La run rẩy, lại kiên định vô cùng: “Tiểu thư thật sự ở trong
phòng, là thiên chân vạn xác, tiểu thư mấy ngày nay một bước cũng chưa ra khỏi
cửa, ở trong phòng sao chép Kinh Kim Cương cấp lão gia cầu phúc, tam tiểu thư
sao có thể bôi nhọ tứ tiểu thư?”
“Ha!” Tô Vãn cười lạnh mấy tiếng, nàng quả thực lười cùng nha đầu này vô
nghĩa.
“Phụ thân đại nhân, Tứ muội muội có ở đây không, sao có thể tin vào lời nói
của một nha đầu? Cái gọi là tai nghe là giả mắt thấy là thật, chúng ta nên đi
vào nhìn một cái, nhìn rồi thì mọi thứ sẽ rõ ràng thôi?” Tô Vãn nói rồi định
đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, Lục La lại ngước mắt, vẻ mặt mang theo một tia ủy khuất, khóc lóc oán
giận: “Tam tiểu thư, theo lý thuyết thì nô tỳ không thể nói ngài cái gì, nhưng
nô tỳ vẫn cả gan thay thế tứ tiểu thư hỏi ngài một câu, tam tiểu thư, ngài
đang rắp tâm muốn làm gì vậy?”
“Nha đầu thúi này ngươi đang nói cái gì? Dám nói chuyện với chủ tử như vậy,
không muốn sống nữa có phải hay không?” Tô Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng
nổi, Lục La luôn luôn sợ hãi rụt rè cũng dám cùng nàng thương lượng.
“Tam tiểu thư, mới vừa rồi ngài đẩy cửa tiến vào, làm hỏng toàn bộ sân, hiện
tại lại mang theo lão gia hùng hổ lại đây, tại sao vậy? Tứ tiểu thư rốt cuộc
đắc tội ngài cái gì, ngài muốn đối xử như vậy với người?” Hốc mắt Lục La đỏ
bừng, nước mắt tích tích lăn xuống.
“Ngươi nha đầu này quả thực nói hươu nói vượn!” Mắt thấy thắng lợi đang đến,
lại bị nha đầu này ra sức khước từ. Đôi mắt như lợi kiếm của Tô Vãn bắn về
phía Lục La, nàng hạ quyết tâm sau khi xử lý xong Tô Lạc rồi, nha đầu này cũng
nhấtt định không thể giữ lại.
Ha ha, chẳng lẽ nha đầu này cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian thì Tô Lạc sẽ
trở về? Đừng có nằm mơ.
“Tam tiểu thư, tứ tiểu thư đã thực đáng thương, ngài vì cái gì còn muốn ngậm
máu phun người, ngang ngược bôi nhọ chứ? Làm như vậy có gì tốt cho ngài đâu?
Ngài buông tha tứ tiểu thư được không?” Lục La ngước mắt, hai tròng mắt rưng
rưng, lại kiên định kiên quyết mà trừng mắt nhìn Tô Vãn.
“Quả nhiên là nha đầu do Tứ muội muội dạy ra, ngang ngược thô tục vô lễ như
nhau.” Nếu là đặt ở dĩ vãng, Tô Vãn đương nhiên sẽ hạ mệnh lệnh đánh gần chết
Lục La mới thôi, nhưng hiện tại bởi vì Tô Tử An đang ở đây, nàng không thể bại
lộ bản tính của mình.
Cho nên, chỉ thấy nàng lạnh lùng cười: “Nói bổn tiểu thư ngang ngược bôi nhọ?
Ha hả, Lục La nha đầu, nếu tiểu thư nhà ngươi thật ở trong phòng, bổn tiểu thư
cho nàng dập đầu châm trà bồi tội!”
Lời còn chưa dứt, tay nàng đã chạm đến cửa phòng.
Cửa, bị mở ra thật mạnh.
Tô Vãn đầy mặt tự tin mà đi theo Tô Tử An tiến vào, trên mặt nàng tràn đầy
tươi cười, thắng lợi, bởi vì sau hôm nay, trong phủ Đại tướng quân sẽ không có
Tô Lạc tồn tại nữa, người này sẽ trở thành lịch sử.
Nhưng mà, khi thấy rõ tình huống trong phòng thì, tươi cười sáng lạn kia của
Tô Vãn tức khắc đọng lại ở khóe miệng, cứng đờ, thiếu chút nữa rút cả gân.
Nàng giống như thấy quỷ mà nhìn Tô Lạc đang ngồi ở án thư, tư thế đoan chính
kia, tay thon cầm bút kia, đang nghiêm túc viết tự. Nàng cảm thấy trong đầu
oanh một tiếng, hóa thành trống rỗng.
Thật là gặp quỷ!
Sao có thể?
Tô Lạc, nàng… nàng sao lại ở đây!
Hơn nữa, quả nhiên như lời của Lục La, nàng ngồi ngay ngắn ở thư án, từng nét
bút nghiêm túc đoan chính sao chép Kinh Kim Cương, bên cạnh bàn còn để một
chồng giấy, chữ triện tinh tế sạch sẽ kia, vừa thấy liền biết đã tiêu phí
không ít tinh lực.
Rõ ràng, rõ ràng mười lăm phút trước, Tô Lạc còn không ở…
Tô Vãn tức khắc ngây dại, nàng cảm thấy giờ phút này mình chính là một con heo
ngu xuẩn, vẫn là con heo ngu xuẩn nhất…
Tô Lạc ngước mắt nhìn thấy bọn họ, bút trong tay gác xuống, yểu điệu đứng dậy.
Sắc mặt Tô Tử An trong nháy mắt trở nên rất khó xem, hắn âm lãnh nhìn Tô Vãn
liếc mắt một cái, quay đầu nhíu mày nhìn Tô Lạc, mở miệng nói: “Đã nhiều ngày
rồi, ngươi chưa từng đi ra ngoài?”
Tô Lạc biểu tình tự nhiên, không giận không hỏa, thần sắc rất là khó hiểu:
“Cha không phải hạ lệnh cấm túc nữ nhi sao? Nữ nhi lại có thể đi chỗ nào?”
Một câu vô cùng đơn giản, làm Tô Tử An nghẹn đến thần sắc biến đổi.
Nữ nhi này, lời nói cũng bình thường, sao lại có cảm giác sắc bén như lưỡi
đao, hơn nữa lại nhiều lần đâm ngay điểm mấu chốt, nghẹn đến mức không nói gì
được chứ?
Tô Tử An cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này Tô Vãn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Theo tư tâm, nàng tin tưởng Liễu Nhược Hoa, bởi vì nàng ta không cần phải lừa
gạt mình. Hơn nữa nàng ta cũng không biết Tô Lạc bị cấm túc, cho nên nàng lời
nói vẫn là có tính chân thật nhất định.
Nhưng là trên thực tế, nàng không thể không hoài nghi, lúc trước ở trong sân
không tìm thấy Tô Lạc, có phải hay không là nàng cùng Liễu Nhược Hoa bố cục
hãm hại nàng, khiến chính nàng nhảy vào bẫy rập.
Cho nên, lúc này thần sắc của Tô Vãn biến ảo không chừng, lúc sáng lúc tối,
nhất thời khó có thể hạ quyết tâm.
Tô Tử An còn tưởng nữ nhi sẽ chạy ra cứu tràng, lại không nghĩ rằng Tô Vãn vô
dụng như vậy, hắn khụ một tiếng, cố ý nhíu mày, trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi
thật sự không đi ra ngoài?”
“Nữ nhi mấy ngày nay vẫn luôn sao chép Kinh Kim Cương, mỗi một tờ đều tiêu phí
vô số tâm huyết, dù có thể ra cửa, nữ nhi cũng không có thời gian.” Tô Lạc tỏ
vẻ thực vô tội, tròng mắt đen thui của nàng phiếm nhàn nhạt hơi nước, ủy khuất
mà nhìn lão cha của nàng.
Quả nhiên, Tô Tử An vẫn dễ bị cái này dụ nhất, vẻ mặt của hắn hòa hoãn hẳn,
lại truy vấn một câu: “ Dao Trì tiên tử thì sao, ngươi thật sự chưa từng đắc
tội nàng?”
Tô Lạc ra vẻ khờ dại hỏi: “Dao Trì tiên tử? Nàng đến đế đô sao? Thật đáng
tiếc, nữ nhi vẫn luôn bị nhốt trong viện, một bước đều không đi ra, bằng không
còn có thể trộm chạy tới gặp một lần, nghe nói Dao Trì tiên tử rất đẹp!”
“Khụ khụ khụ.” Tô Tử An cảm thấy sắc mặt có chút đỏ lên.
Tô Lạc rõ ràng ngay cả mặt của Dao Trì tiên tử cũng chưa gặp qua, nói gì đắc
tội với nàng?
Lại nói, Dao Trì tiên tử ở tận Lạc Hà Phong, cách xa nơi này vạn dặm. Tô Lạc
sao có thể trong thời gian ngắn như vậy chạy tới trước mặt nàng, còn đắc tội
nàng?
Thật là vớ vẩn!
Xem một chồng Kinh Kim Cương này, không tốn một hai tháng thì sao có thể chép
ra tới? Nhìn nha đầu này, đều có chút gầy.
Chính mình cũng thật là hồ đồ, thế nhưng tin vào lời nói một phía của Tô Vãn,
nổi giận đùng đùng mà tìm tới ép hỏi Tô Lạc.
Tưởng tượng đến điều này, Tô Tử An cảm thấy thật áy náy đối với Tô Lạc, còn
đối với Tô Vãn lại là xưa nay chưa từng có chán ghét. Tô Vãn này, gần nhất mấy
ngày nay càng ngày càng kỳ cục, xem ra quyết định cho nàng ra khỏi cửa trước
thời gian là một quyết định sai lầm.
“Nếu như thế…” Tô Tử An đang muốn đem trận này dẹp xuống, coi như việc này
chưa từng xảy ra.
Nhưng mà, Tô Vãn sao có thể bỏ qua Tô Lạc được: “Phụ thân, tin đồn vô căn cứ
chưa chắc là không có! Nữ nhi ăn ngay nói thật, người đem tin tức này nói cho
nữ nhi không phải người khác, mà là tam tiểu thư Liễu Nhược Hoa của phủ Thừa
tướng, là nàng chính miệng nói cho nữ nhi, nàng gặp Tứ muội muội tại sơn mạch
Lạc Nhật!”
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Vãn cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Nhược Hoa,
nàng tin tưởng vững chắc Tô Lạc tuyệt đối là vận khí tốt, khi nàng chạy đi tìm
Tô Tử An thì đã kịp chạy về, làm bộ ở trong phòng sao chép Kinh Kim Cương.
Khóe miệng Tô Lạc giơ lên một mạt sát ý lạnh băng.
Liễu Nhược Hoa, thì ra ngươi còn chưa chết? Trở lại kinh thành rồi còn dám nói
ra nói vào? Xem ra lần trước không giết chết ngươi, thật là quá tiện nghi
ngươi.
Lúc này tín nhiệm của Tô Tử An đã đảo hướng về phía Tô Lạc, chỉ thấy hắn nổi
giận đùng đùng trừng Tô Vãn, hừ lạnh thật mạnh một tiếng: “Vớ vẩn! Người khác
không biết, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng lắm thể chất phế vật của muội
muội ngươi? Lời nói dối như vậy cũng có thể nói ra, xem ra nha hoàn kia nói
rất đúng, ngươi cố ý nhằm vào Tứ muội muội của ngươi.”
Thần sắc Tô Lạc cũng có vẻ vô cùng ủy khuất, hai tròng mắt hơi nước mông lung,
thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: “Tam tỷ tỷ, ngươi vì sao phải nhằm vào ta như
vậy? Ngươi có chỗ tốt nào chứ? Nếu ngươi nói ta đắc tội Dao Trì tiên tử, kia,
vậy ngươi đi mời Dao Trì tiên tử đến, ngươi hỏi một chút nàng, ta Tô Lạc đến
tột cùng có đắc tội nàng hay không, không, ngươi nên hỏi Dao Trì tiên tử, nàng
rốt cuộc đã gặp qua Tô Lạc chưa.”
Bộ dáng Tô Lạc cứ như có thể hoàn toàn cùng đối phương giằng co quang minh lỗi
lạc.
Đó là bởi vì Tô Lạc rõ ràng, chỉ bằng nàng Tô Vãn, sao có thể thỉnh Dao Trì
tiên tử?
Tô Vãn tức giận đến cơ hồ trợn trắng mắt: “Dao Trì tiên tử là người mà ngươi
muốn gặp là có thể ga75p sao? Ai biết nàng hiện tại ở nơi nào?”
Tô Lạc nghiêm trang mà thuận miệng nói tiếp: “Nếu Dao Trì tiên tử không phải
ai muốn thấy là có thể thấy, trước không nói ta bị cấm túc, chỉ nói lấy địa vị
cùng tư chất của ta, sao có thể nhìn thấy nàng, lại như thế nào sẽ đắc tội
nàng?”
“Ngươi!” Tô Vãn bị chính lời nói của mình cản trở, lại bị Tô Lạc ép hỏi hết
đường chối cãi.
Đúng vậy, nếu Dao Trì tiên tử không phải là người ai muốn thấy thì có thể
thấy, như vậy lấy tư chất cùng địa vị của Tô Lạc, sao nàng có thể thấy được
đến Dao Trì tiên tử, lại như thế nào đắc tội nàng? Tô Tử An càng thêm tin
tưởng Tô Lạc vô tội, Tô Vãn đang vô cớ gây rối.
May mắn đầu óc Tô Vãn cũng không ngu ngốc, nàng nhanh chóng nhớ lại lời nói
của Liễu Nhược Hoa, đến lúc này, nàng cũng không cần giấu diếm nữa, chỉ thấy
nàng lạnh lùng cười: “Ngươi đương nhiên không thấy được, nhưng là, có Tấn
Vương điện hạ ở, tự nhiên có thể thấy được Dao Trì tiên tử!”
“Sao lại nhấc lên Tấn Vương điện hạ rồi?” Tô Tử An nhíu chặt lông mày.
Đầu tiên là Dao Trì tiên tử, tiếp theo lại là Tấn Vương điện hạ, mỗi một người
đều là tôn đại Phật, hắn chỉ là một Đại Tướng Quân phủ nho nhỏ, căn bản đắc
tội không nổi mà.
“Cha, ngươi hỏi nàng, ngươi hỏi nàng có phải nàng cùng Tấn Vương điện hạ đi
sơn mạch Lạc Nhật hay không. Hừ, Tô Lạc, ngươi đừng nghĩ chống chế, Liễu Nhược
Hoa cái gì đều thấy được.”
Tô Tử An thần sắc kinh nghi bất định mà nhìn Tô Lạc, tuy rằng chuyện này rất
khó để tin tưởng, nhưng là… Nếu quả thực là như vậy thì…
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thanh thiển như gió: “Tấn
Vương điện hạ? Ha hả, Tam tỷ tỷ, phụ thân đại nhân, Tấn Vương điện hạ là người
nào? Đó là trích tiên ở trên Cửu Trọng Thiên, cao quý vô cùng, thế nhân chỉ
xem một cái đều sẽ cảm thấy khinh nhờn, các ngươi cảm thấy hắn sẽ coi trọng
phế vật như ta?”
Tuy rằng những điều Tô Lạc nói đều là sự thật, nhưng Tô Vãn vẫn kiên định phản
bác: “Có lẽ… Có lẽ Tấn Vương điện hạ bỗng nhiên tâm tình tốt thì sao?”
“Tốt, Tấn Vương điện hạ tâm tình tốt, coi như là thế đi, như vậy, xin hỏi ta
dùng cách nào để đi lại giữ nơi này và sơn mạch Lạc Nhật trong một tháng qua?”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.