Tà Vương Truy Thê
Chương 84: Kế Trong Kế (2)
Bỗng nhiên, thần sắc của Tô Tử An biến đổi, lời nói chợt dừng lại.
Tô Vãn cũng không phải không có gây thù chuốc oán, nàng cùng Tô Lạc rõ ràng
lcó cũ oán, hơn nữa quan hệ của hai người thực khẩn trương.
Lần trước Vãn nhi bôi nhọ Lạc nhi, còn kéo mình qua, khó bảo toàn Lạc nhi sẽ
không ghi hận trong lòng.
Tô Tử An nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt âm tình bất định.
Hắn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện Tô phu nhân
đang ngồi gần trong gang tấc, ý cười trên khóe miệng chợt lóe mà qua.
Tô phu nhân phí không ít sức lực mới khiến Tô Tử An nghi ngờ Tô Lạc, đương
nhiên phải không ngừng cố gắng.
Chỉ thấy nàng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lạc nhi… Không phải chứ? Các nàng hai
chị em lại có thể có thù gì? Không phải thiếp thân bất công, mà là Lạc nhi
trời sinh tính nhút nhát, nhát như chuột, hơn nữa nàng một chút linh lực đều
không có, sao có thể đi hãm hại Vãn nhi đâu?”
Tô Tử An xua tay.
Phu nhân của hắn quá thiện lương, chưa bao giờ nghĩ xấu về người khác, nàng
nào đâu biết lòng người hiểm ác.
Giữa Lạc Nhi và Vãn Nhi sớm đã kết thù, đây là chuyện mà hắn đã biết từ lâu.
Đến nỗi Lạc nhi trời sinh nhút nhát, nhát như chuột… Trong đầu Tô Tử An bỗng
nhiên hiện ra vài lần gần đây nhất mà hắn gặp Tô Lạc.
Trước kia Tô Lạc có lẽ thật sự nhát như chuột, hèn mọn nhút nhát, nhưng là,
ngày ấy Thái tử tới từ hôn, nàng hoàn toàn không có cút tự ti nhút nhát nào,
ngược lại nàng còn dám khiêu khích Thái tử!
Hơn nữa lần gần đây nhất, nàng bị Vãn nhi oan uổn, lại có thể không kiêu ngạo
không siểm nịnh, nói có sách mách có chứng cãi lại, lời nói sắc bén, câu nào
cũng có lý, ngay cả mình đều bị nàng làm nghẹn họng.
Tô Lạc đó có thật là Tô Lạc hèn mọn nhút nhát trong miệng phu nhân sao? Trừ
chuyện không có linh lực, khí chất toàn thân của nàng nếu so sánh với trước
kia thì hoàn toàn rạng rỡ hẳn lên.
Tô phu nhân thấy Tô Tử An nhíu chặt mày, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại
bất động thanh sắc nói: “Tướng quân, Vãn nhi đã bị người hãm hại thành như
vậy, tuổi già của nàng cơ hồ đã bị hủy, ngài không thể hủy luôn cả Lạc nhi.
Việc này dù có là Lạc nhi làm, chúng ta… cũng xem như không biết gì đi.”
Phu thê nhiều năm, Tô phu nhân hoàn toàn nắm được suy nghĩ của Tô Tử An.
Những lời này của nàng chính là lấy lui làm tiến.
Quả nhiên, Tô Tử An không làm nàng thất vọng.
“Sao mà được! Tuyệt đối không được!” Tô Tử An thần tình lạnh nhạt, cứng rắn
nói.
“Nếu việc này do Tô Lạc làm, nàng nhất định phải trả giá đại giới! Bản tướng
quân tuyệt đối sẽ không thiên vị!”
“Người tới!” Tô Tử An lớn tiếng rít gào.
Thị vệ canh giữ ở cửa nhanh chóng tiến vào.
“Bắt đầu điều tra từ trên người hắc y nhân, phải đem việc này tra rõ ràng!” Tô
Tử An quát lớn.
“Không, việc này nhất định phải tra, nhưng ngươi nhớ kỹ, muốn bí mật mà tra,
tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng.”
“Dạ.” Thị vệ khom người lĩnh mệnh mà đi.
Hoài nghi đã gieo xong, hiện tại chỉ cần chờ nó mọc rễ nẩy mầm. Tô phu nhân
nhìn biểu tình tối tăm của Tô Tử An, tâm tình của nàng lại rất tốt.
Trở lại chính phòng, Tô phu nhân hứng thú rất tốt mà ăn nhiều hơn một chén chè
hạt sen.
Triệu ma ma bên người Tô phu nhân chạy lên nịnh nọt, hạ giọng nói: “Phu nhân,
đã phân phó xong, đêm nay bọn họ sẽ hành động.”
Tô phu nhân cười như không cười nói: “Được rồi, nhớ kỹ, việc này phải thật cẩn
thận, quyết không thể lộ ra một chút tiếng gió.”
Nhìn bóng dáng Triệu ma ma rời đi, đáy mắt Tô phu nhân hiện lên một tia điên
cuồng độc ác.
Mấy đứa con thứ này, đứa nào đứa nấy càng nhìn càng thấy ghê tởm.
Sự tồn tại của các nàng hết một lần lại một lần mà nhắc nhở Tô Tử An bất trung
với nàng.
Ngày xưa vì mặt mũi, nàng có thể chịu đựng các nàng ở dưới mí mắt lắc lư,
nhưng hiện tại Tô Vãn đã huỷ hoại hơn phân nửa, không cần đụng đến nàng, nửa
đời sau nàng cũng bò không đứng dậy.
Nhưng mà, vẫn muốn lợi dụng giá trị cuối cùng của nàng một chút.
Hiện tại cũng chỉ còn lại một Tô Lạc.
Nhớ tới Tô Lạc, ác độc trong đôi mắt của Tô phu nhân càng thêm nồng đậm.
Năm đó nữ nhân kia bị tướng quân tiếp vào phủ, ân ân ái ái, luôn được sủng ái.
Nếu không phải cuối cùng mình ra tay giết chết nảng, nói không chừng hiện tại
vị trí tướng quân phu nhân đã là của tiện nhân kia.
Cũng không biết tiểu tiện nhân Tô Lạc vận khí tốt hay là không tốt.
Nếu nàng lớn lên có ba phần giống tiểu tiện nhân kia, mình sớm đã ra tay giết
chết nàng.
Nhưng cũng vì nàng lớn lên không giống tiện nhân kia nên tướng quân vẫn không
yêu thích nàng.
Nếu Tô Lạc không phải là con gái, nàng chắc chắn sẽ hoài nghi năm đó tiện nhân
kia đã lén lút đổi con.
Mẹ con lại không hề giống nhau, đúng thật là khó có thể tưởng tượng.
Tô phu nhân thảnh thơi phẩm trà, chỉ cần tưởng tượng đến có thể ngay lập tức
xử lý cả hai đứa con thứ, tâm tình của nàng đã vô cùng vui sướng.
Đêm đó.
Đêm, đen nhánh như mực.
Tại cái sân rách nát của Tô Lạc.
Tô Lạc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự kiện của Tô Vãn, nàng cũng không
biết Tô phu nhân đã đem nàng làm thành cái bia ngắm.
Nàng vẫn như cũ không phân biệt ngày đêm mà ngủ, ngủ đến trời đất tối tăm.
Mà trong không gian, nàng cũng đang gian khổ tu luyện Đại Hư Không Thủ Ấn.
Sau khi thực tiễn trên người hắc y nhân xong, Tô Lạc cực kì xem trọng Đại Hư
Không Thủ Ấn.
Nàng không ngừng luyện tập, hiện giờ, điểm đen nhỏ như con nòng nọc kia cũng
đã to ra không ít, khi nàng ngưng tụ thành thực thể đã to bằng trái táo rồi.
Tô Lạc cũng đã từng thí nghiệm thử, uy lực của trái táo này ước chừng tăng cấp
đôi nếu so với điểm đen nhỏ lúc trước.
Phát hiện này tức khắc làm nàng mừng rỡ như điên.
Chỉ là, nàng cũng bi ai phát hiện, tinh thạch của nàng đã tiêu hao gần hết.
Những nguyên thạch lúc trước có được từ chỗ Tử Hỏa lão nhân đã bị Tiểu Manh
Long lột ra, đại đa số tinh thạch cao cấp đều đã dùng để cứu Nam Cung Lưu Vân.
Lúc ấy trong tay nàng chỉ để lại mấy viên nho nhỏ.
Hơn nữa không chỉ có một mình nàng dùng mấy viên đó, còn muốn cho Tiểu Manh
Long làm đồ ăn vặt nữa.
Tô Lạc phát hiện Tiểu Manh Long cũng có thể thông qua cắn nuốt tinh thạch mà
trưởng thành tiến giai.
Cho nên thứ nàng thiếu nhất hiện tại chính là tinh thạch. Nếu là có tinh
thạch, tốc độ tu luyện của nàng sẽ tiến bộ vượt bậc.
Không có tinh thạch thì tốc độ tu luyện của nàng sẽ giảm rất nhanh, trì trệ
không tiến.
Nhưng tinh thạch không dễ gì mà lấy được. Không thấy ngay cả đại gia tộc cũng
không nỡ dùng sao?
Nếu nàng mua, giá cả chắc chắn sẽ ở trên trời.
Cho nên biện pháp duy nhất chính là đi đổ thạch.
Nhưng má… Tô Lạc thở dài, nàng hiện tại tuyệt đối là ăn xin nghèo nhất trong
đám ăn mày, bởi vì nàng ngay cả một đồng vàng đều không có.
Không cóvàng, làm sao mà đổ thạch được?
Thật là một văn tiền làm khó anh hùng.
Tô Lạc ở trên giường lăn qua lộn lại khó có thể đi vào giấc ngủ, không ngừng
suy tư, làm thế nào để kiếm được vàng.
Có được vàng rồi, bằng vào năng lực nhận biết của Tiểu Manh Long, nàng chơi đổ
thạch tuyệt đối là hô mưa gọi gió, không người có thể địch.
Đêm dần dần thâm.
Mọi âm thanh đều dừng lại, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Bỗng nhiên, Tiểu Manh Long không biết chui từ cái góc nào ra, trong miệng còn
ngậm một thứ đang không ngừng phát sáng lấp lánh.
Tô Lạc đoạt lấy nhìn, tức khắc có chút trợn tròn mắt.
Ông trời đặc biệt chiếu cố nàng đúng không?
Nàng thật sự là con riêng của nữ thần may mắn hả?
Giờ khắc này, ngay cả chính nàng đều có chút tin dó.
Trong miệng Tiểu Manh Long không phải là thứ khác mà đúng là đồng vàng, kim
quang lấp lánh, cam đoan không giả, đồng vàng đúc bởi đế quốc.
Kỳ quái là đồng vàng này còn ẩm ướt như bị chôn dưới đất vậy.
“Tìm thấy ở đâu? Còn hay không?” Tô Lạc từ trên giường đứng dậy, hứng thú bừng
bừng mà ôm Tiểu Manh Long, chỉ đầu nó.
Bé con này quả thực quá đáng yêu, mỗi lần nàng lâm vào khốn cảnh, nó đều có
thể giúp nàng một tay.
Tô Lạc phát hiện nó đối với bảo bối có khả năng tìm kiếm cực giỏi.
Nói ngắn gọn chính là có năng lực tầm bảo.
Trong phạm vi xung quanh nó, chỉ cần là trân bảo thì không thể trốn khỏi cái
mũi cực nhạy của nó.
Trong cái viện rách nát này mà nó còn có thể tìm được đồng vàng, thật sự là
quá cường đại.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Manh Long sáng hai mắt, cắn ống quần Tô Lạc, ý bảo nàng
đi theo nó.
Cái đồng vàng này có mang theo hơi ẩm của bùn đất, thực hiển nhiên là đào từ
dưới đất ra, chẳng lẽ này cái sân rách nát này thực sự cho chôn vàng?
Tô Lạc trong lòng lóe vô số nghi vấn, dưới chân lại tự động đi theo Tiểu Manh
Long, đi theo chỉ dẫn của nàng.
Bé con chỉ chạy một lát liền dừng lại, nó cúi đầu hướng tới cái hố nhỏ kia
ngao ô ngao ô kêu to.
Nơi này là một cây hòe lớn, hơn nữa còn nằm trong sân của Tô Lạc.
Tô Lạc chạy lên nhìn, tức khắc giống y như Tiểu Manh Long, hai mắt tỏa ánh
sáng.
Đồng vàng phát sáng lấp lánh, chất đầy một cái cái rương, nhìn ra đại khái có
khoảng hơn một ngàn đồng vàng.
Nơi này sao lại có nhiều đồng vàng như vậy? Tô Lạc không bị tài phú làm cho mê
muội, nàng không ngừng suy tư, tổng cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không thích
hợp.
Nàng cẩn thận đào đất lên, tỉ mỉ đưa lên mũi ngửi.
Lại cầm lấy kia một cái đồng vàng tinh tế xem xét.
Bùn đất không có vấn đề, đồng vàng cũng không có vấn đề… Nhưng Tô Lạc nhìn con
số niên đại đằng sau đồng vàng kia, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh như có
như không.
Rương gỗ thực hiển nhiên là cũ, có mùi ẩm mốc cũ kỹ, hết thảy đều chứng minh
cái rương này đã được chôn ở đây từ lâu.
Nhưng niên đại đằng sau đồng vàng… Ha hả, lại là năm vừa mới đúc ra, sao lại
như vậy được?
Ở trong viện của nàng xuất hiện một đống đồng vàng không rõ lai lịch. Vì cái
gì?
Là ai đang bày bố cục? Lại là ai tính kế nàng?
Tô Lạc nhìn đồng vàng này, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nguy hiểm đến cực
điểm.
Đống vàng này không cần thì nàng lấy.
Tô Lạc vốn muốn bỏ đống vàng này vào không gian, nhưng nàng bỗng nhiên nhớ tới
lần trước bị Nga Hoàng đuổi giết… Những chuyện có liên quan đến không gian vẫn
nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu không cẩn thận bị người khác biết được, nàng sẽ
không thể sống yên ổn được.
Vì thế, Tô Lạc cố ý qua lại mấy lần, chậm rãi đem đống vàng dọn vào trong
phòng mình.
Cuối cùng, nàng cầm cái xẻng lắp đầy hố, khôi phục thành nguyên trạng.
Sau tường, một đôi mắt sắc bén yên lặng mà nhìn chăm chú vào Tô Lạc, nhìn nàng
khi phát hiện đồng vàng, đôi mắt sáng lên tỏ vẻ tham tài, nhìn nàng từng đợt
từng đợt chuyển đống vàng vào phòng.
Đáy mắt nàng hiện lên ánh sáng độc ác, khóe miệng hiện lên nụ cười âm lãnh giả
tạo.
Sau đó, nàng xoay người lặng yên rời đi.
Chỉ thấy thân ảnh của nàng nhanh chóng hiện lên, thực nhanh đã tới một sân
viện đoan trang to lớn.
Nơi này là chính phòng của Tô phu nhân.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.