Tà Vương Truy Thê
Chương 892: Thăng lên cấp mười (3)
Lôi Kiếp kia một nửa trên người Yên Hà tiên tử, một nửa trên người Nam Cung Lưu Vân.
Ở đây không gian lôi mang vạn trượng, Yên Hà tiên tử nào dám dùng kiếm? Nàng chỉ có thể dùng màu xanh của thanh đằng cứng cỏi ngăn cản.
Hệ lôi, trong sáu nguyên tố cơ bản công kích mạnh nhất, kết luận này không phải là cuối cùng.
Dưới hệ lôi, rất nhiều nguyên tố pháp hệ đều không phát huy hết công lực vốn có.
“A...” Một nửa Lôi Kiếp ở bên Yên Hà tiên tử trên người nổ mạnh.
Yên Hà tiên tử né người tránh, nhưng trên mặt vẫn bị xẹt qua một tia!
Lập tức, máu tươi chảy ra như suối.
Một nửa Lôi Kiếp bắn về phía Nam Cung Lưu Vân.
Cũng giống như vậy đập thật mạnh trên người Nam Cung Lưu Vân.
“Phụt!” Nam Cung Lưu Vân phun ra một ngụm máu tươi.
Nam Cung Lưu Vân liên tục ho khan phun ra máu, ước chừng phun bảy ngụm lớn, thân hình mới ổn định lại.
Hắn ngước mắt nhìn Yên Hà tiên tử, khóe miệng kéo lên nụ cười tà ác: “Thật là đa tạ.”
Trên cánh môi hoàn mỹ của hắn nhiễm máu đỏ, chính là hiện lên tia quyến rũ thô bạo.
Yên Hà tiên tử vô cùng tức giận, lúc này nàng hận không thể bóp chết vương giả của thế hệ trẻ tuổi trước mắt này!
Tuổi còn trẻ, thế nhưng lại sắp thăng tiến cấp mười rồi!
Cấp mười à!
Nhớ năm đó nàng thăng tiến đến cấp mười, mất bao nhiêu thời gian tâm huyết mới được.
Nhưng người trẻ tuổi bây giờ, như thế nào lại giống như ăn cơm uống nước đơn giản như vậy?
Yên Hà tiên tử ghen ghét cũng đủ muốn phun ra máu rồi.
Kiêng nể cũng phun ra máu rồi.
Lôi Kiếp trong không trung lấp lánh.
Một kiếp này, không biết mai táng biết bao nhiêu linh hồn.
Yên Hà tiên tử hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Ánh mắt nàng thật sâu nhìn chằm chằm vào người trẻ đang ngồi khoanh chân kia.
Chờ hắn thăng tiến đến cấp mười, đến lúc đó, nàng chỉ có một con đường là chết!
Muốn giết hắn, cũng chỉ có thể tranh thủ thời điểm hiện tại.
Đáy mắt Yên Hà tiên tử hiện lên tia dữ tợn độc ác.
Tay nàng run lên.
Một đường thanh đằng trong giây lát đánh đến vị trí trái tim Nam Cung Lưu Vân.
Thanh đằng ngược lại cũng vậy thôi.
Vấn đề mấu chốt là, trong thanh đằng to khỏe như thế kia, cành lá xum xuê, thế nhưng lại cất giấu một thanh chủy thủ lạnh lẽo!
Ai sẽ biết được, đường đường là một trong tuyệt thế cường giả, Yên Hà tiên tử lại có thể dùng thủ đoạn ám sát không chút xấu hổ nào hạ thủ như vậy?
Lúc này, đôi mắt Nam Cung Lưu Vân vẫn nhắm chặt như cũ, thân hình không hề nhúc nhích, giống như không biết nguy hiểm đang tới gần.
Nam Cung Lưu Vân cảm giác bây giờ trong cơ thể đang có một luồng nhiệt khí sôi trào, không ngừng cuồn cuộn hướng ra bên ngoài.
Sự việc lại có thể trùng hợp như vậy.
Hoặc cũng có thể nói là trời giúp Nam Cung Lưu Vân.
Lúc thanh đằng bí mật mang theo chủy thủ, khoảng cách đến trái tim Nam Cung Lưu Vân chỉ có ba tấc...
Bỗng nhiên.
Toàn thân Nam Cung Lưu Vân bắn ra những tia sáng màu đỏ tím.
Những đường tử mang này mang theo sức mạnh công kích của trời đất vô tận.
“Xoạt xoạt.”
Lấy Nam Cung Lưu Vân là trung tâm, sức mạnh vô tận bạo phát bắn ra bên ngoài.
Chủy thủ cách trái tim Nam Cung Lưu Vân chỉ có ba tấc, thế nhưng dưới làn sóng công kích, ngạnh sinh sinh đã bị đánh trở về.
Thanh đằng mang theo chủy thủ, cũng bị phản ngược trở về.
Yên Hà tiên tử nhìn chủy thủ rào rạt bay tới, lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Còn chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, chỉ nghe phụt một tiếng nhỏ, chủy thủ thế nhưng lại cắm vào trong cánh tay nàng.
Sự việc còn chưa có xong.
Lúc chủy thủ đang cắm vào trong cánh tay Yên Hà tiên tử...
Vốn sấm sét đã hoãn xuống dưới, nhưng ở thời khắc này, giống như chấn động tập hợp mà bắt đầu ngưng tụ!
Từng đường sấm sét, thế nhưng cuối cùng ngưng tụ thành một quang cầu vô cùng to lớn.
Quang cầu rất lớn, vô cùng to lớn, bắn ra tia tử mang, không ngừng dịch chuyển rung động.
Quang cầu lôi điện này sức mạnh uy hiếp vô cùng lớn, quả thật nghe thôi cũng đủ run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.