Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 70: Sau Khi Lừa Uống Bí Dược (2)
Ly Nguyệt tức giận nói.
- Không thể nào tìm được ta.
Vưu Phi Nhi bình tĩnh khoát tay, hơi tự đắc nói:
- Ta đào lỗ đi lên từ mặt bên thềm đá nhà hắn.
- Ngươi thật đúng là...
Có đôi khi Ly Nguyệt hoài nghi người phụ nữ tóc vàng này căn bản không có bị ngốc.
- Đúng rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi tới rất đúng lúc.
Vưu Phi Nhi kéo cánh tay cô gái tóc trắng qua, kéo đến trước bàn.
- Chờ một chút, chẳng lẽ ngươi lại muốn cho ta...
Sắc mặt của Ly Nguyệt thay đổi, giùng giằng, lại không có rút tay ra khỏi bàn tay của người phụ nữ tóc vàng.
- Ai nha nha, không nên lộn xộn.
Vưu Phi Nhi bưng lên một cái chén gỗ từ mặt bàn, đưa đến trước mặt cô gái tóc trắng.
Cô nhếch miệng cười, tự tin nói:
- Đây là bí dược ta mới nghiên cứu được, nhất định có thể trị liệu Hư Qủy Cảm Nhiễm, ngươi nhanh nếm thử.
- Ta mới không tin ngươi, ngươi khẳng định mình từng nếm qua, ngươi tin không?
Ly Nguyệt nghiêm nghị hỏi.
Cô mím chặt môi, vội vã nghiêng đầu về phía, cách xa chất lỏng màu tím không biết tên trong chén gỗ trước mắt.
- Ta từng thử qua, có thể là ta đã ăn nhiều bí dược, dường như không có cảm giác gì.
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu một chút, có chút buồn bực, nói:
- Cho nên, ta cần một người tới nếm thử bí dược, xem có phản ứng gì?
Cô thấy cô gái tóc trắng không phản kháng, nói chắn chắc:
- Yên tâm, tuyệt đối không có độc.
- Trước đây, ngươi cũng nói như vậy, sau khi ta bị ngươi lừa uống bí dược, bị đau bụng một ngày, ngủ mê man hai ngày hai đêm.
Sắc mặt của Ly Nguyệt trắng bệch, bẻ ngón tay kêu răng rắc:
- Hai người bọn họ lại là tình huống gì?
- Ai nha nha! Những chuyện đó chỉ là một chút ngoài ý muốn, đều là một ít vấn đề nhỏ.
Vưu Phi Nhi vô tội chu cái miệng nhỏ lên, tròng mắt màu vàng óng không tự chủ ngước nhìn lên nóc nhà.
- Ngươi đừng lừa gạt nữa, ngược lại ta không dám uống loạn bí dược ngươi chế luyện.
Ly Nguyệt suy nghĩ tìm cách từ chối.
Cô rút khỏi bàn tay của cô gái tóc vàng, thật nhanh lùi về sau thật xa, phòng không cẩn thận bị lừa uống bí dược.
- Hừ... Thật nhỏ mọn.
Vưu Phi Nhi cố ý liếc mắt nhìn cô gái tóc trắng.
- Ngươi nhìn ta như vậy cũng không có tác dụng.
Ly Nguyệt tức giận nói.
- Hừ! Về sau không để cho ngươi uống bí dược nữa.
Vưu Phi Nhi nói lời uy hiếp giống như đứa bé.
Cô ngước cằm, uống sạch tên chất lỏng màu tím không biết trong chén gỗ.
- Ừng ực ực
Vưu Phi Nhi bẹp môi một cái, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Dường như còn thiếu một chút gì đó, làm sao vẫn không có một chút phản ứng.
- Ngươi cũng không sợ ngày nào đó độc chết chính mình à?
Ly Nguyệt nâng trán, nói giọng khinh thường.
- Độc chết? Sẽ không đâu, ta có tính toán qua số lượng và thay đổi sinh sản của virus.
Bộ dáng của Vưu Phi Nhi khoát tay áo, như "Ta đây không nói đàu".
Tiếp theo, cô dùng giọng nói sắc bén:
- Ta cũng chỉ có thể sống thêm 63 ngày, nếu có thể tự độc chết mình cũng rất tốt.
Ly Nguyệt nghe được có thể sống thêm bao nhiêu ngày, đã nhạy cảm kịp phản ứng.
- Đúng rồi, kém chút bị ngươi làm cho quên mất.
Cô vỗ cái trán, nhớ tới mình là tới làm gì.
- Ta? Ta không làm cái gì.
Vưu Phi Nhi ngơ ngác, nháy con ngươi màu vàng óng một cái.
- Ta tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ.
Mặt nghiêm túc của Ly Nguyệt nói.
- Ai? Thực sự tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ rồi hả?
Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi híp một cái, hai ba lần quan sát cô gái tóc trắng trước mặt.
Cô cũng nhớ ra, Ly Nguyệt đi đến nơi ở của Huyết Hồ Tử để tìm Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Ừm, tìm được rồi.
Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
- Hiệu quả như thế nào? Được rồi, tấm vải đâu? Có sinh ra Nước Mắt Thiên Sứ hay không?
Vưu Phi Nhi lo lắng lẩm bẩm, hai tay tìm kiếm trong túi của cô gái tóc trắng.
- Dừng một chút... Dừng lại.
Ly Nguyệt giơ tay lên, ấn bả vai của cô gái tóc vàng nữ nhân một cái, nhẹ giọng nói:
- Không nên gấp, ta đều sẽ từ từ nói cho ngươi biết.
- Ngươi nhanh nói.
Vưu Phi Nhi khéo léo nháy mắt.
- Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị liệu Hư Qủy Cảm Nhiễm.
Ly Nguyệt quyết định ăn ngay nói thật.
- Không thể? Làm sao có thể?
Vưu Phi Nhi cả người ngây dại, con ngươi màu vàng óng mất đi màu sắc, trở nên ảm đạm.
Cô vô lực ôm đầu, ngồi chồm xuống dưới đất, khàn khàn nói:
- Không thể nào, nếu có thuốc gì có thể trị được Hư Qủy Cảm Nhiễm, cũng chỉ có Nước Mắt Thiên Sứ mới có khả năng này.
Cô gái tóc vàng tuy bị ngốc bẩm sinh, nhưng cũng biết Hư Quỷ khủng bố như thế nào, trong lòng tràn ngập khủng hoảng.
- Là thật, ta đã thử qua Nước Mắt Thiên Sứ.
Ly Nguyệt hé miệng ngồi xổm xuống, ôm cô gái tóc vàng vào lòng.
- Nói xong tin tức xấu, vậy nói một tin tức tốt.
Đôi mắt màu trắng của cô hơi híp lại, âm thanh nhu nhu trấn an nói:
- Tin tốt chính là Nước Mắt Thiên Sứ có thể ngăn lại sự ăn mòn cỉa Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
- Ừm? Có thể ngăn lại sự ăn mòn?
Vưu Phi Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn cô gái tóc trắng.
- Là thật, có thể ngăn lại sự ăn mòn của Hư Quỷ Cảm Nhiễm, chỉ cần trong tình huống vẫn dùng Nước Mắt Thiên Sứ, chúng ta sẽ không biến thành quái vật.
Khóe miệng của Ly Nguyệt mở ra, chia sẻ một tin tốt này.
- Vậy Nước Mắt Thiên Sứ đâu? Lấy ra ta xem một chút, e rằng có thể nghiên cứu ra bí dược trị được Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
Vưu Phi Nhi vội vã thúc giục, con ngươi màu vàng óng lần nữa tản ra ánh sáng hi vọng.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.