Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 18: Câu chuyện xưa cũ. (2)

Chương 18: Câu chuyện xưa cũ. (2)


- Trong câu chuyện đó, hai người họ đều thích nhau, nhưng không bao giờ nói ra, mình nghĩ, nếu anh ấy nói với Diệp Trúc Lan, có lẽ kết cục cuối cùng không phải như thế.

Tới lúc này thì Diệp Trúc Lan hiểu rồi, nhu mì hỏi:

- Bạn lo, sau này chúng ta cũng giống như hai người trong chuyện đó à?

- Ừ...

Tần An không phải chỉ lo, vì đó là chuyện đã xảy ra:

- Không đâu.

Ngữ khí Diệp Trúc Lan kiên cường ngoài dự liệu:

- Thực ra mình từng nghĩ, chúng ta cứ làm bạn với nhau như thế này, lớn lên rồi, mình sẽ gả cho cậu đấy.

Mộng tưởng sâu kín nhất của thiếu nữ bùng nở vào buồi chiều như thế, giống như nụ hoa thấm đẫm sương sớm, bóc cánh hoa ra, tích tắc hương thơm trong nhụy lan tỏa làm người ta mê đắm trong đó.

Gò má Diệp Trúc Lan đỏ rực tán phát hào hoang mê người như tịch dương, không đợi Tần An kịp nói gì, vội vàng chặn họng y:

- Nhưng bây giờ chúng ta còn nhỏ, không cho bạn nói những lời như thế nữa... Sau này cũng không cho bạn nói tới, nếu không, lời vừa rồi của mình không tính.

Hạnh phúc là gì? Tần An không biết nữa, giờ y chỉ thấy toàn thân bay bổng, không khống chế được bản thân, giống như thiếu niên mười ba tuổi thực sự, sung tướng hét lớn một tiếng, bật lưng đứng dậy, chống tay xuống đất xoay tròn như cái bánh xe.

- Á á á, cứu mạng...

- Tần An!

Diệp Trúc Lan sợ hãi chạy xuống dốc đuổi theo Tần An đang lăn lông lốc, thấy y nằm nằm đầu không nhúc nhích thì mặt trắng bệch, tới nơi phát hiện ra dưới người là đống rơm mềm thì vung tay lên lao vào đấm túi bụi:

- Cái đồ xấu xa này, làm mình sợ chết đi được.

- Đừng đánh, đừng đánh, mình chừa rồi... Á, không được đánh vào chỗ đó.

Tần An lăn lộn né đòn, vừa la hét bải hoải, vừa cười toét miệng như ánh nắng:

Trời tối dần, Diệp Trúc Lan và Tần an nô đùa thêm một lúc rồi quyến luyến về nhà.

Lúc này nhà Tần An ở nằm trong khu tập thể giáo viên, khu tập thể là hai tòa nhà nằm song song với nhau, mỗi gia đình giáo viên được phân căn nhà hai gian hai sảnh, nhà không rộng lắm, vừa vặn cho ba người ở.

Hai tòa nhà không còn mới nữa, Tần An cũng chẳng biết xây từ bao giờ, vôi quét tường bị mưa nắng làm bay màu, mảng đen mảng trắng, nhưng chắc chắn lắm, đoán chừng ở thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.

Ở hai tòa nhà có một cái sân rộng, lát gạch màu hồng, Tần An gặp được một người quen.

- Ê, Pháo Tử!

Tần An vui mừng chạy tới vỗ vai Tôn Pháo, đây là tên đồng đảng bằng tuổi y, từng cùng nhau đi ăn trộm gà, từng đánh nhau tới sưng mặt, từng leo tường trốn học, tận sau này vẫn là một trong số ít người bạn mà Tần An tin tưởng:

Tôn Pháo mặt mày rầu rĩ, thấy Tần An cũng chỉ ậm ừ vài tiếng.

Sắp tới giờ cơm rồi mà Tôn Pháo vẫn ngồi đây như thằng đần, hiển nhiên không được bình thường, Tần An hỏi:

- Mày làm sao thế?

Tôn Pháo lắm lét nhìn quanh như ăn trộm, kéo Tần An nấp sau hàng rào:

- Tao mọc lông rồi... Mày bảo làm sao giờ?

- Nhổ đi.

Tần An kiến nghị không chút do dự:

Nhiều năm sau nhắc lại chuyện này, Tôn Pháo vẫn căm lắm, nói Tần An xấu xa từ nhỏ.

Lúc này nghe kiến nghị của thằng bạn chí cốt, Tôn Pháo vẫn có chút do dự.

- Tao nhổ hết rồi đấy, hay là lấy ra cho mày xem nhé... Trên đó mọc toàn lông, xấu kinh đi được, khi đi đái còn dính vào, ở trường tới nhà vệ sinh, tao còn không dám lấy ra đái.

Tần An nói thế thôi, cũng chẳng lấy chim ra cho thằng bạn xem, quay người bỏ đi cười rách miệng, để mặc Tôn Pháo một mình ở đó cân nhắc nặng nhẹ, thằng này sống tốt sống khỏe lắm, chả phải lo cho nó, thời gian hai đứa chơi với nhau còn rất dài, chả vội:







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch