WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tâm Động

Chương 26: Lưu manh chặn đường. (2)

Chương 26: Lưu manh chặn đường. (2)


- Tần An...

Lý Tâm Lam sợ hãi khẽ đẩy vai Tần An, Đồ Cương có ác danh không nhỏ trong trường cô, đừng nói đám học sinh ở khu tập thể giáo viên bị cha mẹ quản giáo không dám gây chuyện thị phi, ngay cả đám lưu manh lớp trên cũng phải sợ ba phần.

Cái xưởng cơ khí của nhà Đồ Cương nuôi một đám công nhân, công nhân gì, phải gọi lưu manh trên mới đúng, không kẻ nào không có vài cái xẹo trên người, nhiều người kiêng kỵ.

Cô còn nghe kể Đồ Cương ngày đầu đi học bị lưu manh lớp trên trấn tiền, hắn không đưa, bị kéo vào góc đánh một trận, ngày hôm sau mấy tên lớp trên đó bị người Đồ Cương chặn ngoài trường, đánh cho thừa sống thiếu chết.

Từ đó về sau ở Nhị Trung, Đồ Cương là loại nhân vật mà không ai dám đụng vào, còn hắn suốt ngày gây chuyện trong trường.

Trẻ con lớn nhanh, Đồ Cương chuyển đi mấy năm chẳng nhận ra Tần An nữa, cười lưu manh:

- Là chị mày à, tao là anh rể mày đây.

- Ra là anh rể, cho điếu thuốc hút chơi.

Tần An thuận lời hăn xòe tay ra, móc túi Hồng Tháp Sơn và bật lửa trong túi hắn:

- Không phải tiếc chứ?

- Thằng nhãi này biết hút à?

Đồ Cương ngạc nhiên, học sinh mà biết hút thuốc là đáng gờm lắm, không phải đùa:

Tần An dùng hành động thay câu trả lời, thuần thục châm lửa, phả ra từng làn khói.

Một hơi thuốc một vòng khói, nhìn bộ dạng lim dim hưởng thụ của Tần An thì biết là dân trong nghề rồi, từng vòng khói thuốc xiên xiên bay lên trời, vòng khói sau hòa vào vòng khói trước đang không ngừng lớn lên, ánh sáng mặt trời xuyên qua thành quầng sáng mê ly.

- Chiêu này gọi là trường hồn quán nhật.

Tần An nói với Đồ Cương đã sững sờ tới á khẩu, hít thật sâu một hơi, khinh thường:

- Khi nào học được chiêu này thì hãy tới tán chị tao, nếu không ta khinh thường mày, đừng làm chị tao mất mặt.

Tôn Pháo đột nhiên giật phắt điếu thuốc trên miệng Tần An vứt xuống đất dẫm chân lên, nói to:

- Cháu chào bác Lưu.

- À Tôn Pháo hả?

Nam tử kia đi xe đạp từ trong khu ra, bị Tôn Pháo lớn tiếng gọi làm giật mình suýt ngã, mắt nhìn qua phía mấy đứa trẻ bọn họ, nói:

- Tâm Lam, sao còn chưa đi học, đi đi không trễ giờ tự học buổi sáng.

- Vâng ạ.

Lý Tâm Lam thở phào, có người lớn không sợ Đồ Cương nữa:

Nam tử đó tiếp tục đi, từ đầu tới cuối không thèm nhắc tới Tần An, thậm chí ánh mắt dừng trên người y không hề che dấu sự căm ghét.

Tần An nhớ ra rồi, đó là Lưu Minh Thanh, ông ta và cha xưa nay không ưa nhau, nguồn cơn là một năm bình bầu giáo viên tiên tiến, chỉ có một hạn ngạch, cha thắng Lưu Minh Thanh, Lưu Minh Thanh cho rằng cha giở trò không đẹp sau lưng, ghi hận trong lòng, thường xuyên mỉa mai châm chích. Về sau không hiểu ông ta gặp vận gì mà được điều lên Nhị Trung, thành giáo viên cao trung, thế là cứ có cơ hội liền nói:" Ái dà, may mà năm xưa thầy Tần được bình tiên tiến, nếu là tôi, nói không chừng vẫn ở mãi trường sơ trung rồi.

Kệ ông ta, đó là chuyện của người lớn, Tần An nháy máy khen ngợi Tôn Pháo nhanh trí, tranh thủ thời cơ kéo tay Lý Tâm Lam:

- Đi nào, em đi với chị một đoạn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.