Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 33: Níu giữ thêm một giây. (1)

Chương 33: Níu giữ thêm một giây. (1)



Tần An đầu gối lân bàn, tay dưới bàn vẫn mài cành cây, cành cây này không phải hình chữ "Y" thường thấy mà là hình chữ "U".

Không có thói quen ngủ trưa, hai mắt Tần An mở thao láo, tiếc là Tôn Tôn quay đầu sang hướng khác ngủ, lại còn hết sức đáng ghét dựng cuốn sách giáo khoa giữa hai người nữa.

Nhìn thấy Tôn Pháo thập thò ngoài cửa, Tần An rón rén chuồn khỏi lớp.

Tôn Pháo học lớp 70, tuy cùng tầng 3 nhưng cách lớp của Tần An một cái cầu thang và văn phòng làm việc, thường xuyên chạy qua chơi, lúc này trong tay hắn cầm một quả bóng, bên trong chứa ít nước, chỉ là đầu quả bóng có chỗ lồi lên, miệng quả bóng quá to... Hiển nhiên không phải quả bóng.

Hành lang vắng vẻ không có một bóng người, Tần An áp giọng hỏi:

- Mày cầm cái này làm gì thế?

- Biết giáo viên tiếng Anh lớp tao không, cái cô nàng vừa mới tốt nghiệp phân tới trường mình đó, thấy tao chơi thứ này, mắng tao là lưu manh.

- Vì đây là bao cao su ông ơi.

Tần An lau mồ hôi trán, đây là thế hệ còn chưa bị JAV độc hại, đồng thời cũng vì thế mà vô cùng ngô nghê, y nhớ mang mang chuyện này, khi đó hai thằng bơm đầy nước chơi bóng ném ở hành lang:

- Bao cao su dùng làm gì? Hôm nay tao tìm thấy trong nhà, tưởng là bóng.

Tôn Pháo bóp bóp cái bao cao su chứa nước, lắc qua lắc lại:

- À... Thứ này buổi tối mày bọc vào chim, thế là đêm không cần dậy đi đái nữa, sáng cởi ra ném vào nhà xí là xong.

Tần An đau đầu không biết giáo dục giới tính cho thằng bạn ra sao:

- Mẹ, hóa ra là đồ vệ sinh à?

Tôn Pháo kinh tởm vứt ngay xuống thang, còn vội vội vàng vàng chạy đi rửa tay, Tần An cũng thở phào về lớp.

Giờ học buổi chiều không có sự kiện gì xảy ra, lớp học hôm nay tập trung hơn bình thường, ai nấy đều lo lắng cho kỳ thi sắp tới, Tôn Tôn càng nghiêm túc, không nói với Tần An một câu, có vẻ hoàn toàn thất vọng về y rồi, kệ y ở bên cạnh muốn làm gì thì làm.

Cuộc đời học sinh là thế, đều đặn và buồn chán, ít nhất với một người tâm lý trưởng thành như Tần An thì không tìm ra nổi chút hứng thú nào trong đó.

Tan học rời lớp, Tần An nhìn thấy mẹ Diệp Trúc Lan tới đón con cái, chạy thẳng tới lễ phép chào:

- Dì Khuông, sao hôm nay lại rảnh tới đón bạn ấy vậy ạ?

- Nghe nói cháu chuyển lớp rồi, phải chăm chỉ học tập nhé, đừng cùng Diệp Tử suốt ngày nghịch ngợm nữa.

Khuông Vịnh Mai là giáo viên tiểu học thôn Hợp Hưng, nắm tay Diệp Trúc Lan mỉm cười, cô cũng không có nhiều thiện cảm với đứa bé này, phụ huynh nào cũng chỉ muốn con cái tiếp xúc với học sinh ngoan học giỏi, mà Tần An chỉ nổi tiếng phá phách nghịch ngợm, tất nhiên không nằm trong phạm vị được cô cổ vũ tiếp xúc:

- Hôm nay cô Liêu còn bảo với cô...

Diệp Trúc Lan ở bên lắc tay nhõng nhẽo:

- Mẹ, về thôi, con đói rồi đây này.

Khuông Vịnh Mai biết con gái bênh bạn, thôi không nói nữa, lời của Liêu Du về Tần An, tới cô cũng cảm thấy hơi quá, không nên khiến đứa bé này bị đả kích thì hơn, dù sao chúng không cùng lớp nữa:

- Hai đứa đều năm thứ ba rồi, học tập nặng lắm, phải chú ý hơn nghe chưa?

Diệp Trúc Lan thành tích khá tốt, dù thường xuyên cùng Tần An chơi đùa, học tập không đi xuống, nếu không Khuông Vịnh Mai đã cấm hẳn con gái chơi với Tần An rồi.

- Cháu biết ạ, dì Khuông, Diệp Tử, hẹn gặp lại.

Tần An thuận theo lời Khuông Vịnh Mai gọi tên thân mật của Diệp Trúc Lan làm cô bé đỏ mặt.

- Ừ, đi cẩn thận.

Khuông Vịnh Mai không chú ý lắm, hai đứa bé này từ nhỏ vốn thân thiết rồi, Tần An cũng là đứa bé biết lễ phép với người lớn, chỉ là hiếu động quá mức làm ảnh hưởng tới cả học tập:

Vì có mẹ nên Diệp Trúc Lan không tạm biệt Tần An, đi được một lúc mới hỏi:

- Mẹ, sao hôm nay đón con thế?

- Mẹ vừa lĩnh lương, muốn mua cho con ít quần áo, lâu lắm rồi không mua gì cho con cả.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch