Tần Cử Đức ngồi thẳng dậy, chòm râu bạc run lên vì giận:
- Hoài Đức mà con sống sẽ tức chết cho mà xem.
- Chú ba bớt giận, thời thế bây giờ như vậy rồi, cha cháu mất sớm, cháu thì lúc đó còn chưa ổn định được, cả ngày phải chạy ngược chạy xuôi, nếu cha cháu sống thêm vài năm quản giáo nó thì không như thế này.
Tần Hướng Sơn phiền lòng lắm, không muốn nói nhiều về con mình, quay sang Tần An:
- Thành tích học tập của cháu ra sao?
- Dạ, chỉ có tiếng Anh là còn được ạ.
Tần An thành thật trả lời:
Tần Cử Đức phất tay:
- Ngoài cổ văn của tổ tiên ra thì không có thứ gì đáng học hết.
- Vậy để bác kiểm tra nhé.
Tần Hướng Sơn tất nhiên không cổ hủ như thế, ông ta kinh doanh một công ty không nhỏ, có bạn hàng cố định ở Mỹ, tiếng Anh thường dùng, chuyển sang dùng tiếng Anh nói chuyện với Tần An:
Chuyện này tất nhiên không thể làm khó được Tần An, Tần Cử Đức nhắm mắt dưỡng thần, bỏ ngoài tai cho lòng thanh tịnh.
- Ừ, giỏi, giỏi, khẩu âm Oxford giống An Thủy... Có trình độ thế này, sau này học xong tới công ty của bác làm việc nhé.
Tần Hướng Sơn mừng lắm, không ngờ trong nhà vẫn còn nhân tài:
- Bác mở một công ty ở Thâm Quyến, đang bận chạy đi chạy lại mấy nơi, tiếc là cháu còn nhỏ, nếu không bằng vào năng lực giao lưu ngôn ngữ này đã hơn cả đống đám sinh viên đại học mà bác tuyển dụng. Bằng nọ chứng kia trong tay mà nói mấy câu thường nhật đã không lưu loát.
- Bác hai, cháu nghỉ hè tới công ty bác làm thêm được không?
- Được chứ.
Tần Hướng Sơn vui vẻ:
- Cháu làm giáo viên bồi huấn cho nhân viên của bác luôn.
- Học tập mới là quan trọng, cái nhà này còn chưa tới mức để cháu phải làm thêm kiếm tiền.
Tần Cử Đức không tán đồng, kỳ thực ngay cả với Tần Hướng Sơn giờ làm ông chủ công ty cũng không tán đồng lắm, với ông mà nói người làm học vấn là cao quý nhất:
Tần Hướng Sơn nháy mắt với Tần An, ông biết tranh luận với chú ba của mình ở vấn đề này chỉ phí công.
Mọi người đang nói chuyện thì có một đoàn người đi tới cửa viện tử, dẫn đầu là trưởng thôn, gõ gõ tượng trưng lên cửa vài cái, cười ha hả:
- Tần lão gia tử có nhà không, Bí thư Đường và lãnh đạo trên trấn tới thăm ông đây.
Tần Cử Đức đứng lên:
- Sao lại làm phiền đại giá các vị thế này?
Người đầu tiên đi tới rất trẻ, tuổi chưa tới ba mươi, đó là bí thư Đường người đứng đầu thị trấn Thanh Sơn, Tần An nhớ vị bí thư trẻ này quan lộ thuận lợi, không rõ là về sau lên tới vị trí nào, rất quan tâm ủng hộ người trong trấn, là người có bản lĩnh, bây giờ nghĩ lại thì quá nửa là nha nội nào đó được đưa xuống cơ sở kiếm tư lịch.
Đi cùng bí thư Đường còn có Ngô Hoa Đức trưởng đồn công an, có cậu cả của Tần An tên Lý Lâm Kiến làm chủ nhiệm văn phong chính phủ, cùng một đám cán bộ nữa mà Tần An không biết tên, tóm lại là tiền hô hậu ủng chật kín cả viện tử.
Tần An nhanh nhẹn chạy vào nhà lấy ghế ra mời các vị lãnh đạo ngồi, Lý Lâm Kiến thì lén kéo y sang một bên:
- Cháu có biết bác hai của cháu từ Đài Loan tới không?
- Cháu biết ạ.
- Nghe nói bác hai cháu có ý định đầu tư ở quê hương, cháu có nghe thấy gì không?
- Cháu chưa nghe thấy.
Tần An lắc đầu:
- Nhưng nếu bác ấy thực sự có ý đó, thế nào cũng mang theo đội ngũ nhân viên khảo sát đúng không ạ?
- Thông minh.
Lý Lâm Kiến mới bốn mươi tuổi mà đầu hói quá nửa, bụng phệ ra, trông có tướng làm quan lắm, đáng tiếc sĩ đồ của cậu cả dừng lại ở thị trấn Thanh Sơn, không tiến lên được.
Xếp ghế xong Tần An lại đi pha trà, chạy đi chạy lại, trong nhà chỉ có ông nội và bác cả còn tiếp khách, đành phải tự nhận lấy chức trách tiểu chủ nhân.
- Chú bé này thật chăm chỉ, là con ông Tần sao?
Bí thư Đường cười hỏi:
- Nó là cháu tôi, nhưng cũng thân như con vậy.
Tần Hướng Sơn không ngại nâng cao thân phận của Tần An, ông ta biết rất rõ ý đồ tới đây của đoàn người này:
Trong một hội nghị đầu tư ở Thâm Quyến, Tần Hướng Sơn có quen với phó bí thư phụ trách mời gọi đầu tư của huyện Phong Dụ, vị phó bí thư này sau khi biết Tần Hướng Sơn vốn là người trấn Thanh Sơn huyện Phong Dụ, mượn cớ đồng hương tiếp cận, nhiệt tình chào đón ông trở về quê hương đầu tư, bí thư Đường hôm nay lấy danh nghĩa tới thăm Tần Cử Đức, mục đích là ở Tần Hướng Sơn.