- Đại ca yên tâm, mặc kệ gian khổ tới đâu ta nhất định sẽ không lùi bước.
Lưu Bàn hưng phấn nói:
- Nghe lời này làm ta càng thêm hăng hái, tương lai nếu ai cản trở con đường của đại ca, ta sẽ liều mạng chém y.
Mã Trung kiên nghị nói:
- Tính mạng Mã Trung ta sau này sẽ là của chủ công, mọi việc nghe theo chủ công, liều chết dốc sức.
- Tới giờ dùng bữa rồi, Chính Bình ở lại dùng cơm luôn. Cũng mau chóng thu xếp thời gian mời Mã Chưởng Quỹ tới đây, thành Tương Dương hiện tại cũng không yên bình.
Lưu Kỳ nghe bọn họ nói xong tâm rất vui.
- Tạ ơn chủ công.
Mã Trung cảm kích nói.
.....
Tương Dương vốn là một tòa thành nhỏ, Kinh Châu trước kia chính xác là Uyển thành, năm đó khi Lưu Biểu nhậm chức làm Kinh Châu Mục, Uyển thành đang phát sinh chiến loạn, Lưu Bình đơn thương độc mã đương nhiên không bình định Uyển thành vì thế chọn Tương Dương. Lưu Biểu lấy Tương Dương làm cơ sở trong khoảng thời gian ngắn bình định Kinh Châu, do đó ngồi vững vị trí Kinh Châu Mục, gia nhập hàng ngũ chư hầu cuối đời Hán. Trải qua vài chục năm phát triển, Tương Dương từ tòa thành nhỏ không tên tuổi trở thành trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị phía nam Trường Giang.
Tường thành ngày xưa thấp bé tiêu điều đã tiêu biến khỏi dòng chảy lịch sử, hiện tại những nơi cách tường thành cũ khoảng vài dặm đều là tường thành cao cao đồ sộ đứng vững, bốn cửa thành nguy nga tráng lệ đứng sừng sững bốn phía tường thành Tương Dương, một đám binh sĩ thân mặc áo giáo tay cầm vũ khí đứng canh ngoài cửa thành. Ánh mắt bọn họ như điện, quét mắt nhìn người và xe cộ đi lại trên đường. Bên trong thành, từng dãy từng dãy phòng ốc sắp xếp chỉnh tề, trong đó có một tòa phủ đệ khí phái nhất xếp tại trung tâm thành.
Phủ Trấn Nam Tướng Quân, phủ đệ Kinh Châu Mục Lưu Biểu.
Lúc này, trong tòa đình tại hoa viên phía sau phủ Trấn Nam Tướng Quân có hai người đang chơi cờ. Người cầm cờ trắng là một ông lão râu tóc hoa râm, ông lão một thân áo bào trắng, bên hông đeo đai lưng thêu hoa văn rồng màu tím, mộc mặc mà không mất khí thế, trên người tự nhiên toát ra loại khí thế thượng giả, hơn nữa còn bao hàm khi thế đặc biệt chỉ người đọc sách mới có. Người cầm cờ đen chính là một nam tử trung niên đầu bốn mươi, người trung niên này mặc một thân cẩm bào, thân hình béo mập, khiến người ta có cảm giác là một nam tử phúc hậu.
- Châu Mục đại nhân, vừa nãy nhận được tin tức, đại công tử đã tỉnh.
Nam tử trung niên hạ một quân cờ xuống sau đó nói. Hóa ra ông lão kia chính là Trấn Nam Tướng Quân Lưu Biểu.
- Oh, vậy tốt rồi, rốt cuộc đã tỉnh.
Ông lão trầm mặc một hồi rồi nói, nói xong dường như thở phào nhẹ nhõm.
- Đại công tử chỉ bị thương ngoài ra, chỉ cần tỉnh lại, có lẽ không việc gì, đại nhân không cần lo lắng. Nghe nói tam thiếu gia và Bàn thiếu gia đã đến thăm.
Nam tử trung niên thấy Lưu Biểu vẫn chau mày, y khuyên bảo. Nếu như bị chặt đứt chân, như thế Lưu Kỳ làm sao có thể kế vị Lưu Biểu.
- Uhm, Đức Khuê, lệnh Cơ Bá thay mặt ta đến thăm một chút đi.
Lưu Biểu sau đó nói. Nam tử trung niên kia chính là Thái Mạo. Thại Mạo, tên hiệu Đức Khuê, hiện tại là quân sư Kinh Châu, ở Kinh Châu có thể nói là dưới một người trên vạn người.
- Vâng.
Thái Mạo nói xong liền yên lặng hạ cờ. Nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài:
- Xem ra, Châu Mục đại nhân vẫn quan tâm tới Lưu Kỳ, e là tỷ tỷ rất khó thực hiện.
Hai năm nay Lưu Tông bắt đầu trưởng thành, Thái phu nhân cũng bắt đầu tính toán cho Lưu Tông, muốn Lưu Biểu sau trăm tuổi ủng lập Lưu Tông thượng vị.
Hiện tại rất nhiều quan viên thành Tương Dương đều yên lặng tính toán tương lai của mình, tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng bên dưới sớm đã có phe phái của riêng mình, y cũng không khỏi sớm tính toán một chút. Hôm nay thấy Lưu Kỳ tỉnh lại, y cũng muốn cầu xin thay Trương Duyệt, nhưng thấy Lưu Biểu như vậy y cũng không tiện mở miệng. Y biết, Lưu Biểu chính là muốn giết gà dọa khỉ, hù dọa những kẻ bên dưới có tư tưởng có nhân. Nhớ tới Cơ Bá, Thái Mạo im lặng không nói.
Ở nơi khác tại phủ Trấn Nam Tướng Quân.
- Mẫu thân, người trực tiếp tới gặp phụ thân cầu xin cho Trương Duyệt đi, Trương Duyệt chính là bạn cùng lớn lên với con.
Một gã thiếu niên mười năm mười sáu tuổi ôm cánh tay một người đàn bà đưa qua đưa lại nói. Khuôn mặt thiếu niên này phấn điêu ngọc nộn, đôi mắt lớn thoáng chốc linh động dị thường, gã thiếu niên chính là Lưu Tông ngày hôm qua xung đột với Lưu Kỳ. Còn người đàn bà được y gọi là mẫu thân, có cách ăn mặc giống thiếu phụ hai mươi mươi tuổi chính là mẫu thân của y – Thái phu nhân, cũng chính là tỷ tỷ của Thái Mạo.
- Tông nhi, chuyện này con không nên tham gia, Trương Duyệt kia tuổi nhỏ nhưng tâm tư đã độc ác như vậy, đại ca con chỉ nói y vài câu, y liền sai kẻ dưới hành hung, thực sự đáng giận. Con về sau cũng nên tránh xa y một chút.
Thái phu nhân nói.
- Thực sự đó là nô bộc của y chủ trương, không liên quan tới y, mẫu thân mau đi cứu y đi.
Lưu Tông thấy mẫu thân không đồng ý, liền lý giải nói.
- Được rồi, Tông nhi, con cũng không còn nhỏ, có một số việc con phải cân nhắc, Trương Duyệt kia hành sự như thế khiến phụ thân con không thích, phụ thân con đã bắt đầu bất mãn đối với con, hiện tại đi khẩn cầu e là càng làm phụ thân con bất mãn đối với con.
Thái phu nhân nghiêm túc nói với Lưu Tông.
- Nhưng mà đại ca không phải đã tỉnh rồi sao?
Lưu Tông nói.
- Được rồi, ta muốn con tới thăm hỏi cậu con, nhờ y mở miệng cầu xin cho Trương Duyệt, phụ thân Trương Duyệt và cậu con là bạn cũ, y sẽ không thể thấy chết mà không cứu.
Thái phu nhân xoa đầu Lưu Tông nói. Đồng thời trong lòng oán trách đệ đệ.
- Đệ đệ nha, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?
Mấy năm nay nàng không chỉ mở miệng một lần, hy vọng Thái Mạo giúp Lưu Tông, nhưng Thái Mạo vẫn không mở miệng, còn Khoái Việt cũng không biểu hiện gì, làm cho nàng rất đau đầu. Nghĩ đi nghĩ lại nàng không khỏi oán trách Trương Duyệt. Ngươi vì sao không giết chết Lưu Kỳ hoặc đánh nó tàn phế, như vậy ta bớt việc. Hiện tại chỉ có thể chờ tin tức của đệ đệ, nếu bảo vệ được tính mạng Trương Duyệt, nói rõ Lưu Biểu đã không còn coi trọng Lưu Kỳ, như vậy tất thảy đều tốt, nếu không thể bảo toàn tính mạng Trương Duyệt, như vậy có chút trắc trở.
Hoàn toàn trái ngược với nỗi lo của Thái phu nhân, Y Tịch lúc này rất cao hứng, bởi vì vừa nãy Thái Mạo sai người truyền tin, Lưu Biểu sai y tới thăm hỏi Lưu Kỳ. Điều này nói rõ Lưu Biểu vẫn quan tâm tới đại công tử. Lập trưởng không lập thứ chính là nguyên tắc từ xưa, phần lớn người đọc sách đều có tâm tư như vậy. Hơn nữa Lưu Biểu là người trong " Bát tuấn " thì càng không cần phải nói.
Phủ Lưu Kỳ.
Mấy người Lưu Kỳ vừa mới dùng cơm xong, lúc này đang thảo luận chuyện tình Trương Duyệt.
- Thiếu gia, hạ nhân thông báo Y Tịch tiên sinh tới chơi.
Trong khi Lưu Kỳ đang đau đầu, đột nhiên thanh âm của Chương Bá bên ngoài cửa truyền vào.